Locktine cố nén đau đớn, từ từ ngồi dậy, nhân lúc lửa đỏ trong tay còn chưa tắt lập tức dụi nó vào thạch cao trắng toát, nhưng chẳng đem lại hiệu quả gì, còn khiến thạch cao càng ngày càng cứng.ngắc.
Thạch Phi Hiệp thấy hắn đau đớn, không đành lòng hỏi: “Hay để ta đi lấy cỏ Nguyệt hỏa lần nữa?”
Locktine lắc đầu, nghiến răng nói “Vô ích thôi.”
Thạch Phi Hiệp: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Không biết,” Lửa của Locktine càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại một cái chấm nhảy nhót, “Vương huynh, sẽ không đọc sai.”
Đúng thế, cái chuyện 囧 như thế hẳn sẽ không thể xảy ra với Omedeto.
Thạch Phi Hiệp không nhịn được oán hận: “Ngươi lúc niệm chú sao không cẩn thận chút chứ.” Mẹ kế của Bạch Tuyết nếu có một phút sơ xảy giống như ngươi, không chừng Bạch Tuyết chưa chắc đã gặp được bạch mã hoàng tử, phải gả cho bảy chú lùn rồi.
Locktine nói: “Lần trước ta bị thương, khi vương huynh đọc chú ngữ cứu ta, ta đã lén ghi nhỡ. Nhưng đã nhiều năm rồi…”
Thạch Phi Hiệp lắc đầu: “Cho dù là nhà ở cũng có kiểm tra chất lượng định kỳ chứ.”
Locktine: “…”
Thạch Phi Hiệp đảo mắt: “Ngươi có cái công cụ gì có thể liên lạc với Tinh Linh Vương không? Có thể Tinh Linh vương sẽ có cách.”
Locktine đang đau nhức cũng phải lườm hắn một cái, “Ta phản bội, làm sao có thể có thứ như vậy chứ.”
…
Thế nên mới bảo ngươi khi không phản bội làm gì. Hai huynh đệ ngươi uống say chơi đùa gì chả được, sao lại biến đùa thành thật thế này.
Thạch Phi Hiệp đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước Abaddon nói, “Nghe nói ngươi còn đâm Tinh Linh vương bị thương?” Chính vì thế hắn mới khát vọng gặp mặt cái vị mưu đồ đảo chính đến thế, vẫn nghĩ người ta không oai phong lẫm liệt thì cũng là dũng tướng sát khí ngập bốn phương, hoặc ít nhất cũng phải là kẻ âm hiểm giả dối, lúc nào cũng miệng nam mô bụng một bồ dao găm sẵn sàng phóng vào chỗ hiểm người khác. Nào ai biết được chữ ngờ…
Sự thật vẫn luôn khó chấp nhận là thế đấy.
Locktine căm tức nói: “Nếu không phải tại Dea làm loạn ở ngoài… vương huynh sẽ không tức giận đến thất thần như thế. Chết tiệt!” Lửa trên tay hắn đã tắt ngấm.
Thạch Phi Hiệp chỉ có thể suy từ tiếng thờ ồ ồ của hắn rằng hắn đang rất không ổn. “Tuy hỏi vấn đề này vô cùng thất lễ, nhưng nể cái tình trạng giao lưu giữa Tinh Linh giới và Nhân giới, ngươi có thể cho ta biết, giả dụ như, ngươi bất hạnh… đi, thì ta sao đây?”
Tiếng thở phì phò khót khét, dường như hắn đang ra sức đè nén cái gì.
Thạch Phi Hiệp giơ tay lên phía trước, từ từ lùi lại.
“Ngươi có thể đi.” Trong bóng tối dày đặc, giọng Locktine vang lên thê lương khác thường.
Có thứ gì trong ngực Thạch Phi Hiệp rung động.
Ánh sáng đỏ chợt rực lên trong bóng tối, một giọng trầm ấm và quen thuộc vang lên ngay ngực hắn, “Ngươi đang ở đâu?”
Thạch Phi Hiệp ngẩn ra, lập tức nắm lấy báu vật duy nhất lúc mới vào Con thuyền Noah được phát cho – Rubi liên lạc. Vì giá nó cực cực cực đắt, vẻ ngoài cũng tinh xảo, nên hắn vẫn cài trước ngực.
Giọng Isfel từ trong đó vang lên rõ ràng từng tiếng một, “Ngươi đang ở đâu?”
Hắn nhìn rubi tỏa ra ánh sáng đỏ như máu lập lòe trong lòng bàn tay, mắt chợt nóng, cảm giác trải qua hoạn nạn gặp được người thân tràn ngập trong lòng, “Ta ở đây.”
…
Isfel tiếp tục hỏi: “Đây là đâu?”
“Rừng Lạc Lối.” Ý thức được mình vừa quê cục, Thạch Phi Hiệp lập tức tỉnh táo lại, “Ầy, một rừng cây cách điện Scheffers không xa.”
Isfel yên lặng mất một lúc, “Cắm trại dã ngoại?”
Thạch Phi Hiệp tý nữa thì cười ngất. Hắn dùng tốc độ cực nhanh đem sự việc từ đầu đến cuối nói một lần, cuối cùng không nhịn đường hỏi: “Ta nên làm sao bây giờ?”
“Chờ chết.”
…
Thạch Phi Hiệp cười ngất thật rồi.
Isfel bổ sung: “Chờ Locktine chết.”
Thạch Phi Hiệp bị lời nói của hắn làm cho lạnh gáy, vô thức nói: “Không được.”
Lời ra khỏi miệng, không chỉ có hắn sững sờ, Isfel sửng sốt, mà cả Locktine đang thở phì phì đằng kia cũng chớp mắt một cái tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Ầy, ý ta là, cứu một mạng người còn hơn xây bảy ngôi chùa. Trời còn có đức hiếu sinh. Thầy giáo từ nhỏ đã giáo dục chúng ta phải bảo vệ cỏ hoa…” Thạch Phi Hiệp càng nói càng lộn xộn.
“Bên cạnh ngươi có cục đá nào không?” Isfel lạnh nhạt cắt ngang.
Thạch Phi Hiệp dùng quầng sáng nhỏ bé của rubi soi xung quanh.
Thình lình, phía sau hắn chợt sáng rực.
Hắn quay đầu nhìn Locktine đã sức cùng lực kiệt, nhưng vẫn cố gắng tạo cầu lửa, không khỏi cảm thấy ấm áp tràn trong lòng.
Hắn cầm một viên đá trắng cỡ khoẳng bàn tay không xa, “Có.”
“Đập chỗ bọt đen hóa cao trên chân hắn ra.” Isfel nói.
“Đập?” Thạch Phi Hiệp buông cục đá, tìm cục đá khác góc cạnh hơn, nhìn về phía Locktine.
Locktine đã lả người đi, nhưng vẫn nhìn hắn gật đầu.
Thạch Phi Hiệp cẩn thận tiếp cận hắn, run rẩy nhìn cái thứ trên chân hắn. Lúc nãy cách xa không rõ, đến gần mới biết cái gọi là bọt đen hóa cao đó trông xa thì giống như thạch cao, tới gần mới biết nó còn biết ngọ nguậy ngọ nguậy.
“Nó động đậy, đập được sao?” Thạch Phi Hiệp để rubi về lại chỗ ngực, hai tay chần chừ cầm cục đá lên.
“Chờ nó hoàn toàn bất động hãy đập.”
Dũng khí trong lòng Thạch Phi Hiệp đột nhiên thoát ra, “Chờ đến khi nào?”
“Không biết.”
Locktine đã gần như hôn mê, nhưng lửa trong tay vẫn cố gắng cháy không thôi.
Thạch Phi Hiệp không còn khinh thường nữa, mà thay vào đó còn vô cùng kính phục. Thì ra tinh linh vào thời khắc sinh tử, ý chí sống còn lại tràn đầy như thế. Hắn có cái nhìn tốt hơn với việc ăn chay rồi.
Dưới ánh sáng mờ nhạt từ ngọn lửa trong tay tinh linh và ánh đỏ của rubi, thứ bọt đen hóa cao đó nhìn cực kỳ đáng sợ. Thạch Phi Hiệp cố tìm cách dời đi sự chú ý của bản thân, “Phải rồi, làm sao ngươi lại tự dưng liên lạc với ta?”
“Dea cho ta biết, ngươi mất tích rồi.”
Dea?
Thạch Phi Hiệp sửng sốt. Thì ra bà mối nghiệp dư là hắn sau khi bị uyên ương người ta ruồng rẫy, vẫn được nhớ thương.
“Ồ.” Hắn cầm cục đá trong tay, ngón cái lướt qua một cái. Góc nhọn của cục đá xượt qua ngón tay, đau đến nỗi hắn kêu lên một tiếng.
“Sao vậy?” Isfel hỏi ngay, không chậm không mau.
Thạch Phi Hiệp định dọa hắn, thấp giọng nói: “Có ma thú!”
Ánh sáng rubi vẫn lập lòe như cũ, nhưng không có âm thanh gì phát ra.
Chẳng lẽ hắn sốt ruột đến mức tự chạy đến?
Thạch Phi Hiệp nghĩ thế, không khỏi thấy cảm động.
“Chán lắm sao?” Isfel mở miệng, nhưng lời này khác xa những gì hắn tưởng tượng.
Thạch Phi Hiệp lúng búng đáp: “Sao lại hỏi thế?”
“Tinh Linh giới không có ma thú. Thứ duy nhất có ngoại hình phù hợp, chỉ có Nguyệt Quang thú thích đùa bỡn người khác.”
…
Thạch Phi Hiệp nói: “Sao ngươi lại biết rõ Tinh Linh giới thế?”
Isfel nói: “Đây là thường thức.”
…
Cũng tức là, hắn đang ngụ ý, Thạch Phi Hiệp này không chỉ không biết thường thức, còn không biết giấu dốt sao?
Thạch Phi Hiệp buồn phiền hạ ngón cái, lại một lần nữa bị gai đá cào cho một phát.
Không bao lâu sau, lửa trên tay Locktine cũng tắt.
Bóng tối mênh mang, chỉ có duy đốm sáng trên ngực Thạch Phi Hiệp cô đơn lập lòe.
Thạch Phi Hiệp nhát một nhát một trò chuyện với Isfel, nhắc đến cả những sự lý thú trước đây khi hắn làm việc ở khách sạn. Tuy phần lớn chỉ có hắn độc thoại, nhưng thỉnh thoảng như được tiếng Isfel đáp lại, hắn cũng thấy bình tâm rất nhiều.
Bục.
Hắn nghe tiếng cái thư nước dãi hóa cao trên chân Locktine nứt vỡ.
Tim Thạch Phi Hiệp nhảy lên, cấm lấy ngay gim cài áo để sát vào chỗ bọt đen hóa cao trên chân Locktine.
Đúng là không động đậy nữa.
“Bây giờ nhìn nó như thế có thể đập đượcc hưa?”
Isfel nói: “Ngươi sợ thối không?”
Thạch Phi Hiệp: “Sợ.”
“Tìm cái gì đó chư mũi lại.”
Thạch Phi Hiệp sờ soạng xung quanh, chẳng tìm thấy gì cả, đành hỏi: “Lấy tay che được không?”
“Tùy.”
“Ừm.”
Thạch Phi Hiệp ngắm chuẩn, cài lại ghim cài cho chắc, rồi một tay ôm mũi, một tay giơ cục đá lên nện mạnh xuống.
Rắc.
Bọt đen hóa cao đó nứt thành hai nửa, một thứ mùi tanh tưởi lập tức tràn ra.
Thạch Phi Hiệp đã chuẩn bị tâm lý, nên kịp thời bịt mũi trước khi bị hun chết.
Locktine có lẽ bị chấn động ở chân đánh thức, nhưng còn chưa kịp mở mắt, đã bị mùi hôi xộc đến ngạt thở hôn mê lần hai.
Thạch Phi Hiệp sau khi đã chạy xa, thấy mùi hôi không còn quá nồng nữa, mới buông tay, nói với cái ghim cài: “Được rồi, nứt rồi, giờ làm gì nữa?”
“Rời khỏi rừng Lạc Lối.”
Thạch Phi Hiệp 囧 nói: “Đập vỡ cái kia có tác dụng hỗ trợ ta đi khỏi đây sao?”
“Không.”
“…” Thạch Phi Hiệp nhảy dựng lên, “Thế ngươi bảo ta đập vỡ nó làm gì?”
“Không phải ngươi muốn cứu hắn sao? Nếu như ngươi không thể giải được chú ngữ trên thân thể người khởi động, thì khi ma chú của rừng Lạc Lối biến mất, người khởi động nó cũng sẽ biến mất.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Ta nên làm gì đây?”
“Chờ chân hắn hoàn toàn thoát khỏi bọt đen kia thì nói cho ta biết.”
“Vì sao?” Hắn hỏi lại, nhưng Isfel không nói gì nữa.
Thạch Phi Hiệp không còn cách nào khác, đành bưng mũi bò trở lại.
Mùi hôi đã bay đi được một chút, không còn nồng nặc như lúc đầu.
Hắn kiếm tới một cành cây, đẩy đám bọt đen trên chân Locktine ra từng tý một.
Vì Locktine vẫn còn hôn mê, nên cuối cùng hắn phải buông tay, nín thở, cầm lấy chân hắn giơ lên mới có thể khiến cái chân nhỏ của người ta không bịt bọt đen nhấn chìm một lần nữa.
Để làm cho sạch sẽ gọn gàng, cũng phải mất tới gần một giờ.
Thạch Phi Hiệp ném cành cây xuống, ngồi chồm hổm xuống đất thở dài một hơi: “Xong rồi.”
“Đặt rubi xuống đất.”
Thạch Phi Hiệp nghe theo.
“Hô lớn tên ta.”
“…Ở chỗ này? Vì sao?” Chỉ mới tưởng tượng ra cảnh đó thôi, hắn đã thấy buồn cười.
Isfel im lặng.
Sự im lặng như thế giữa bóng tối đáng sợ nơi này khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt không chịu nổi.
Thạch Phi Hiệp ho một tiếng, đứng lên, lui ra sau nửa bước, bắc hai tay thành loa, dùng hết sức gào lên: “Isfel!”
Rubi đột ngột tỏa ra luồn sáng đỏ như máu cực kỳ chói mắt, khiến tầm nhìn của hắn đều chìm trong màu đỏ.
Thạch Phi Hiệp không chịu được phải quay đầu đi, né luồng sáng chói lọi đó. Khi luồng sáng ôn hòa hơn, hắn mới quay đầu.
Giữa không trung, cánh khép, Isfel mặt lạnh tanh nhìn hắn.