Beta: Hiên
Gin sau khi tỉnh rượu câu nói đầu tiên là ——
“Bỉ, quá sức bỉ!”
Thạch Phi Hiệp từ quần bơi ngoi đầu lên hỏi: “Gì mà bỉ?”
Gin đứng dậy, đấm mạnh xuống giường: “Isfel cư nhiên đem rượu của ta đổi với của hắn.”
“…Quả là bỉ có thừa.”
“Ngươi cũng thấy là bỉ hả?” Gin đỡ cái đầu đang quay mòng mòng, mắt tha thiết nhìn hắn.
Ta đang nói, ngươi quá bỉ.
Thạch Phi Hiệp cười tươi như hoa.
Ánh mắt Gin đột ngột rơi xuống tay hắn, giật mình nói: “Ngươi cư nhiên tuột luôn quần bơi của hắn hả?! Ngươi cư nhiên còn chưa bị diệt khẩu?! Ngươi cư nhiên.... ” Hắn cũng không biết còn có thể ‘cư nhiên’ gì nữa, bởi vì quá chấn động. Hắn dừng một chút, thấp giọng hỏi, “Chỗ kia của hắn lớn không?”
Thạch Phi Hiệp bất đắc dĩ nhìn hắn nói: “Ngươi nghĩ trong sáng chút được không?”
Gin hiếu kỳ nói: “Chẳng lẽ chỗ đó của hắn rất không ‘trong sáng’?”
“…” Thạch Phi Hiệp đột nhiên đem mặc quần bơi ra bên ngoài, tại chỗ quay một vòng, nhìn Gin nói: “Nhìn ta giống siêu nhân không?” (Tsu: ……….)
Gin nhìn hắn lên cơn, ngây ra như phỗng, “Đó là làm cái gì?”
Thạch Phi Hiệp mặc kệ hắn hiểu hay không hiểu, lột quần bơi ụp luôn lên đầu, “Ta thế này có giống Batman?”
“…” Gin tức giận nói, “Ngươi tốt nhất tọng cái quần đó vào mồm luôn đi.”
Thạch Phi Hiệp lắc đầu nói: “Không, ta không nên bắt chước ngươi.”
“…”
Thạch Phi Hiệp cầm quần lên, ở trước mặt hắn quơ qua quơ lại, “Quần bơi này cùng một kiểu với Isfel đó nha! Ngươi biết không, là cùng một kiểu đó! Giống y chang đó. Hí Hí... Hố Hố.... Há Há Há.....”
Gin tức giận nhìn Thạch Phi Hiệp cười đến híp mắt, “Sau này ngươi về nhân giới, nghìn vạn lần đừng nói ngươi quen ta!” Mất mặt, thật sự là quá mất mặt. Không phải chỉ là một cái quần bơi sao? Lúc trước hắn mò trộm quần lót của Hughes cũng không cười đến nông nỗi này.
—— Hắn chỉ là trực tiếp xỏ vào thôi.
Thạch Phi Hiệp ngừng cười, lườm hắn một cái, “Dựa vào tiếng tăm của ngươi ở nhân giới, ngươi nghĩ ta nhắc đến ngươi với nhắc đến anh xe ôm có khác gì nhau?”
“…” Gin đột nhiên vật xuống. Say rượu là một chuyện rất thống khổ, thế nhưng so với say rượu càng thống khổ hơn chính là tỉnh lại gặp ngay Thạch Phi Hiệp. “Hughes đâu? Vì sao là ngươi ở chỗ này?”
“Hắn đi nhà bếp nấu thuốc giã rượu cho ngươi. Hắn nhờ ta ở đây trông chừng ngươi.”
Gin trừng cái quần trong tay hắn, “Ngươi đang trông chừng cái quần bơi đó chứ?”
Thạch Phi Hiệp mặt dày đáp: “Ai biểu ngươi chẳng giống quần bơi của Isfel tý nào cả.”
“A, ta đau đầu!” Gin cuộn tròn người trong chăn.
Thạch Phi Hiệp không để ý tới hắn, tiếp tục thưởng thức cái quần bơi một ly không rời.
Lát sau, Hughes mang thuốc giã rượu về.
“Hắn còn chưa tỉnh sao?” Thấy Hughes bản thu nhỏ lo lắng bưng ly thuốc giã rượu, Thạch Phi Hiệp có cảm giác Gin chính là kẻ dâm ô trẻ vị thành niên.
Hắn quay đầu đi, không cho ý nghĩ này càng thêm khuếch tán trong tâm trí. “Hắn đã tỉnh, nhưng mà lại ngủ rồi.”
Gin vạch chăn ra, tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Chỉ cần ngươi chịu khó tránh xa ta một chút, đầu ta sẽ không nhức như thế. Nếu như đầu ta không nhức như thế, sẽ không cần phải tiếp tục ngủ.”
Thạch Phi Hiệp trêu chọc nói: “Nếu ngươi mệt mỏi như thế, hay là quay về cái quan tài trong phòng ngươi ngủ một giấc đi, để ta ở lại nói chuyện với Hughes hen?”
Gin hừ lạnh nói: “Ngoài quần bơi ra ngươi còn có thể nói được cái gì hả?”
“Hồ bơi.”
“…”
Hughes đưa thuốc giã rượu cho Gin.
Gin không đỡ, rất là đáng thương hé miệng.
Hughes không thể làm gì khác đành đút từng tý từng tý một cho hắn.
Khung cảnh này chẳng khác gì người con hiếu thảo hầu hạ cha già bệnh tình nguy kịch đang ngồi trên giường trước đường bước xuống lỗ. Nhưng cái đáng quý ở đây, là hai nhân vật chính đều đang mê mẩn diễm tình.
Thạch Phi Hiệp nóng cả mắt, lên tiếng chào rồi quay về phòng mình.
Sau khi trở lại phòng, tắm rửa xong xuôi nằm bẹp trên giường, sự hưng phấn nãy giờ bắt đầu dịu lại. Hắn nhìn quần bơi cầm trong tay, ánh mắt tràn tình cảm.
Nghĩ thế nào cũng thấy ánh mắt Isfel lúc đưa quần bơi cho hắn đều không đơn giản, giống như là.... muốn nói còn e? Muốn nghênh còn đẩy? Muốn cầm vờ thả? Hắn càng nghĩ càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy.
Nếu đối phương đã bật đèn xanh như thế, hắn nếu không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của... À không, là rèn sắt khi còn nóng, thế thì đúng là cực kỳ ngu ngốc rồi.
Ngày mai, ngày mai nhất định phải làm cho cái quần bơi này có đất dụng võ!
Hắn bật dậy thả chân xuống giường, lôi ra một cái móc áo khỏi tủ, móc quần bơi vào. Tiếp theo là gỡ bức tranh treo tường xuống, treo quần bơi lên. Đánh giá cẩn thận một hồi, mới vừa lòng gật đầu bò lên giường ngủ tiếp.
Có lẽ do ngày hôm qua hắn đã quá mệt mỏi, cũng có thể là tâm trạng rất tốt. Thạch Phi Hiệp đêm ngủ không mộng mị, sáng thức dậy tỉnh táo sảng khoái.
Nhìn lên đồng hồ, chin giờ rưỡi.
Ở khách sạn này không có quy định quẹt thẻ, lăn xả trong nghề đã lâu, hắn đã thăng tiến lên trình cáo già, mấy giờ đi làm, mấy giờ tan sở hoàn toàn là hắn tự quản lý giúp mình.
Hắn đi vào toilet, chăm chăm chú chú đánh răng rửa mặt, tiếp tục tắm rửa đến hương thơm ngào ngạt, bảo đảm từng bộ phận trên người đều thơm mát mê người, mới trang trọng đi thay quần bơi, lại quấn khăn tắm quanh thắt lưng, hí ha hí hửng chạy lên trên.
Lúc sắp tới tầng thứ 30, vì tỏ vẻ ta đây chỉ là vô tình, hắn cố ý bước chậm lại, thong thả tiếp tục đi lên.
Lên lầu, nhấc chân khỏi bậc thang cuối cùng, nước hồ xanh thẳm choáng ngợp trước mắt. Nhưng mà hắn cười không nồi.
Bởi vì trên hồ có ánh sáng vàng rực đang chiếu rọi.
Hắn nhìn Metatron đứng bên cạnh hồ, đắm chìm trong ánh sáng rực rỡ, buồn phiền nói: “Ngươi không phải nói chỗ này rất khó đi lên sao?” Vì sao số lần hắn lên đây chăm chỉ thường xuyên chẳng khác đi quẹt thẻ chấm công ể?
Metatron quay đầu lại, sợi tóc vàng nhạt nhẹ nhàng phiêu đãng trong không khí, “Có lẽ, là duyên phận?”
Thạch Phi Hiệp đưa tay quấn chặt khăn tắm quanh thắt lưng, “Ầy, ta không phải không thích duyên phận này, nhưng mà có biện pháp gì có thể khống chế chút chút không?”
“A? Ngươi muốn khống chế thế nào?”
“Giống như đi thang máy, ta ấn lầu nào, nó lên đến lầu đó.” Thạch Phi Hiệp chân thành nhìn hắn, “Dù gì ta cũng chỉ là con người. Hằng ngày quanh quẩn gần thiên đường, gánh nặng tâm lý rất lớn. Chỉ sợ không cẩn thận một chút… đã lên thiên đường rồi.”
Giọng Metatron đầy ý cười, “Nếu là thế, hay là chúng ta lập một giao ước đi.”
Thạch Phi Hiệp ngạc nhiên nói: “Giao ước gì?”
“Làm cho Isfel cảm nhận được ‘tình yêu’.”
“…” Tuy rằng cái này cũng là mục tiêu của hắn, nhưng nghe ra từ miệng người khác thì vẫn là có gì là lạ. Giống như đem tình cảm của mình ra cân đong mua bán vậy. Trái tim hắn chợt cảm thấy thật mâu thuẫn.
Metatron dịu dàng nói: “Nếu như ngươi làm được, trong tương lai ta sẽ đáp ứng một yêu cầu của ngươi. Dù là yêu cầu gì cũng được.”
“Thiệt hay giả?” Thạch Phi Hiệp nửa ngờ nửa tin nói, “Lẽ nào ta muốn một đôi cánh ngươi liền đưa ta một đôi cánh? Ta muốn tai tinh linh ngươi liền có thể cho ta tai tinh linh? Ta muốn răng của quỷ hút máu ngươi liền cho răng quỷ hút máu?” Hắn vừa thuyết, vừa tưởng tượng trong đầu tổ hợp của ba thứ lên người mình…
Hắn kết luận cụm từ ‘càng nhiều càng tốt’ chỉ có tính tương đối, hoàn toàn không phải tuyệt đối.
“Đừng vội ước nguyện, có thể một ngày nào đó trong tương lai, ngươi sẽ dùng nó vào điều quan trọng hơn.” Hắn dừng một chút, nhẹ giọng nói, “Huống hồ, ngươi bây giờ còn chưa hoàn thành điệu kiện ta đưa ra.”
Thạch Phi Hiệp nhíu mày không nói. Điều kiện như vậy nói không bị hấp dẫn là nói dối, nhưng mà…
Metatron giơ tay, vẫy vẫy, “Trước mắt, chúng ta không cần thiết phải gặp nhau nữa.”
Thạch Phi Hiệp vừa kịp sửng sốt, đang muốn nói thêm, cảnh tượng trước mắt đã đột nhiên biến đổi.
Isfel ướt sũng từ bể nước đi lên, đúng lúc nhìn thấy hắn đang ngơ ngơ ngác ngác.
Thạch Phi Hiệp vội vàng bứt cuộc đối thoại với Metatron ra khỏi đầu, mặt dày nhích lại gần nói: “Bơi?”
“Vừa bơi xong.”
…
Bơi xong rồi sao.
Thạch Phi Hiệp thất vọng não nề. Biết thế đã không mất thời gian tán nhảm với Metatron lâu như vậy làm gì.
Isfel quan sát trang phục hắn, “Đến bơi?”
“Ầy, ” nếu như hắn gật đầu, chẳng phải sẽ lộ quần tình nhân ra trước mặt hắn? … Như thế có quá vội vã quá chủ động không? Thạch Phi Hiệp thẹn thùng, vội vã lắc đầu nói: “Không phải! Ta, ta, ta là tới tắm nhờ! Ha hả, sáng sớm tắm rửa được phân nửa liền phát hiện hết sữa tắm rồi. Ngươi có không?”
Isfel nói: “Sữa tắm trong từng phòng trực tiếp thông với kho hàng,lấy mãi không hết.”
…
Cái đó hóa ra là lấy mãi không hết?
Thạch Phi Hiệp ngẩn người, phát hiện hắn thế hóa ra đã tự đẩy bản thân vào cảnh còn đáng thẹn hơn, “Thật không? Ha hả, vậy có lẽ là được đổ lại rồi. Ta về xem đây.” Hắn xoay người, chân giơ lên một nửa…
“Vào phòng ta tắm đi?” Isfel lên tiếng trước khi chân phải hắn hạ xuống.
“Được.” Thạch Phi Hiệp nhanh chóng xoay lại, miệng cười tươi như hoa.
Phòng tắm Isfel cũng chẳng khác gì phòng tắm của Thạch Phi Hiệp, đều có một bồn tắm lớn hình vuông.
Nhưng khi Thạch Phi Hiệp nằm ở bên trong, cảm thấy bồn tắm của Isfel so với cái trong phòng hắn ấm áp thoải mái hơn nhiều. Ngay cả cảm giác nước chảy trên da thịt cũng không giống nhau.
Hắn sờ đông sờ tây, kỳ bên này cọ bên kia gần hai tiếng đồng hồ.
Đến lúc da trên người đã nổi nếp nhăn, cả người đỏ như tôm luộc, hắn mới chậm rì rì bò ra khỏi phòng tắm.
Ngoài phòng tắm, Isfel như y như lúc hắn thường đến, đang ngồi trên sô pha đọc sách vô cùng chăm chú.
Thạch Phi Hiệp nói: “Ta tắm xong rồi.”
“Ừm.” Isfel đầu cũng không hề ngẩng lên.
…
Trước phản ứng của hắn, Thạch Phi Hiệp không khỏi không có chút thất vọng.
“Tư liệu khách hàng xem xong rồi?” Isfel thản nhiên hỏi.
Đầu Thạch Phi Hiệp rung lên, thật thà đáp lại: “Chưa xong.”
Isfel cuối cùng cũng ngẩng đầu, “Tức là mấy ngày nay ngươi đi làm chỉ ngồi chơi xơi nước?” (Cái này lấy từ câu “Hỗn thủy mạc ngư” – Đục nước bắt cá, ý chỉ lợi dụng tình thế để đạt mục đích)
“…” Rõ ràng là ngươi cũng ngồi chơi xơi nước. Đây chính là cái kêu là thượng bất chính, hạ tắc loạn. Đương nhiên, đối với lãnh đạo, không thể nào nói hụych toẹt ra thế đươc. Thế nên Thạch Phi Hiệp mở lời rất hàm súc, “Ta là sợ làm lỡ mất thời gian đọc sách của ngài.”
“Ngươi có thể tự đọc hiểu?”
Thạch Phi Hiệp cực kỳ thẳng thắn đáp lại: “Đọc không hiểu.”
Isfel tiếp tục cúi đầu đọc sách, “Ta cho phép ngươi làm lỡ thời gian của ta.”
Thạch Phi Hiệp mắt sáng lên, “Bất luận lúc nào?”
“Trước đây mỗi lần ngươi đến tìm ta, đều có chọn lựa thời gian sao?”
“Ầy…Không có.” Hình như hắn lần nào nghĩ muốn đến là đến. Thạch Phi Hiệp âm thầm sâu sắc tiến hành phê và tự phê.