Thạch Phi Hiệp lòng đầy căm phẫn lao ra từ lều của Asha và Raton, chạy tới trước mặt hắn, không đợi hắn ngẩng đầu, đã quát: “Ngươi quá đáng lắm!”
Antonio ngơ ngác nhìn hắn.
Thạch Phi Hiệp ra vẻ bi phẫn khó nén, “Ngươi sao có thể đối xử với Asmar như vậy?! Ngươi có lương tâm hay không? Uổng cho hắn vẫn sùng bái ngươi, thờ ngươi như thờ thần tượng. Ngươi thật là quá đê tiện, quá vô sỉ.”
“…” Antonio trên mặt phủ đầy dấu chấm hỏi lớn nhỏ.
“Ngươi có biết ngươi có biết ngươi sai ở chỗ nào không?” Thạch Phi Hiệp vô cùng đau đớn nhìn hắn, trong lòng thầm nói: ngươi không biết là phải rồi, ta đang vu oan, ngươi biết thì làm sao ta nói?
Antonio tức giận: “Ngươi có gì nói mau!”
“Ngươi có biết hiện tại Asmar đau khổ đến dường nào không?”
“…”
“Còn ngươi,” Thạch Phi Hiệp chỉ vào mũi hắn, căm giận nói, “Thế mà lại bỏ mặc hắn, không thèm quan tâm?”
Antonio nhíu mày: “Không phải Gin đã lôi hắn đi sao?”
Sau khoảnh khắc giật mình cứng họng, Thạch Phi Hiệp nhanh chóng tìm được lý do phản bác, “Gin là người như thế nào chẳng lẽ ngươi không biết? Lúc trước hắn cư xử với Dea thế nào chẳng lẽ ngươi không biết sao? Ngươi sao có thể nhẫn tâm để Asmar đi theo vết xe đổ của Dea?”
Antonio nói: “Cách cư xử của Gin với Dea trước kia không phải là do ngươi xui khiến sao?”
“…” Thạch Phi Hiệp tý nữa thì bị hắn làm cho nghẹn họng, “Ngươi có thể đừng phản bác ta, để ta nói hết một hơi được không?”
Antonio nói: “Hơi này của ngươi đã thành mấy hơi rồi.”
Thạch Phi Hiệp trừng mắt nhìn hắn, bình thường đâu thấy hắn dẻo mồm thế?
Raton ở đằng sau hắn, trộm cổ vũ: “Cố lên, cố lên!”
“Được lắm, những chuyện khác tạm không bàn. Nhưng bây giờ Asmar ăn đồ ăn của ngươi gặp chuyện, ngươi tính thế nào đây?” Thạch Phi Hiệp ngông nghênh giống hệt mấy đứa lưu manh chuyên đi đòi nợ.
Antonio mặt nhăn tít lại, “Chuyện gì?”
“Động xuân.” Thạch Phi Hiệp thản nhiên phun ra.
Antonio ngây người. Trong vòng nhận thức của hắn, đồ ăn có thể khiến người ta trúng độc, đi tả, đau dạ dày, đau răng… nhưng chưa bao giờ nghe nói thức ăn lại làm người ta động xuân.
Thạch Phi Hiệp ném ra một quả bom, lại dùng giọng hòa hoãn tiếp tục nói: “Có điều chúng ta cũng hiểu, thế giới này rất là nhiều chuyện bí hiểm kỳ quái không thể tưởng tượng nổi. Thế nên ngươi cũng không cần lo lắng tại sao hắn ăn đồ nướng tự dưng động xuân. Tóm lại cái chúng ta nên suy xét, là nên giải quyết chuyện này thế nào đây?”
Antonio gỡ miếng thịt bò trên thanh sắt xuống. Tuy không thể tập trung lại nướng rất lâu, nhưng hắn lấy ra vẫn là một đám mềm mềm ngon ngon, khiến cho ngón trỏ người ta ngứa ngáy. “Thế ngươi tính giải quyết thế nào?”
Ánh mắt Thạch Phi Hiệp bị tảng thịt bò hấp dẫn, thuận miệng nói: “Người trong lều trại, người dội cho mấy gáo nước lạnh là được rồi. Ầy, chỗ thịt này để ta cầm giúp, ngươi đi đi.”
Antonio nhìn tay Thạch Phi Hiệp vươn ra, yên lặng bỏ thịt vào miệng, sau đó đưa que sắt cho hắn, đứng dậy đi mất.
…
Raton vỗ vỗ tấm lưng cứng nhắc của Thạch Phi Hiệp, cảm khái nói: “Hắn đưa que xiên cho ngươi, tức là vẫn còn tin tưởng ngươi.”
Antonio mang Asmar đã đỏ không khác gì tôm luộc ra khỏi tiền sảnh. Cái lều thừa ra dưới sự bố trí của Thạch Phi Hiệp, được Raton đá qua cho Asha. Asha từ đầu đã lo lều nhỏ như thế không thể ở được hai người, bây giờ đã vừa lòng hơn, nhưng chân vẫn thừa ra ngoài như cũ.
Hughes thấy Thạch Phi Hiệp cả tối chưa ăn được gì, chủ động chia một nửa bữa tối tình yêu Gin nướng cho hắn. Lúc chia, Gin đặc biệt tổ chức lớp hướng dẫn truyền thụ kinh nghiệm cho hắn. Nội dung cụ thể như sau:
“Ngươi từng nghe “con nhà nghèo sớm trưởng thành”?”
“…Nghe rồi.”
“Hiểu nghĩa thế nào không?”
“Ầy, thì là, con nhà nghèo… sớm trưởng thành.”
“…”
Thạch Phi Hiệp tự động cúi đầu.
Gin trầm giọng nói: “Nó nói cho chúng ta, trong tình trạng thiếu khuyết trợ giúp, nội lực tiềm tàng sẽ bùng nổ.”
Thạch Phi Hiệp bừng tỉnh ngộ.
Gin vỗ vai hắn, “Thế nên, dùng vốn tự có của ngươi đi.”
Thạch Phi Hiệp thận trọng xác nhận lại: “Lừa gạt?”
Gin nghiến răng, “Sắc dụ!”
“…”
Thạch Phi Hiệp cuối cùng cũng về lại bản doanh, đưa một nửa số đồ ăn cho Isfel. Đáng tiếc, vì Asmar nhất kiến chung tình với lọ hạt tiêu, nên kế hoạch xuân dược bị hoãn vô thời hạn. Nghĩ đi nghĩ lại, xem ra chỉ có cách nói của Gin là dùng được.
Ngày muộn dần.
Tuy ở tiền sảnh, không trung từ trước đến nay đều chỉ một màu đen kịt, nhưng gió càng lúc càng mạnh.
Thạch Phi Hiệp nhân cơ hội bèn quay sang Isfel cất giọng khuyên nhủ: “Cũng muộn rồi, chúng ta đi ngủ sớm đi?” Dứt lời, hắn mới thấy, hai chữ “chúng ta” được dùng nghe thật sướng lỗ tai.
“Ngươi cười cái gì?” Isfel đóng sách lại, nhìn hắn.
Nụ cười của Thạch Phi Hiệp vụt tắt, cứng nhắc nói: “Ầy, nghĩ đến, ngủ, ta đặc biệt, đặc biệt thấy vui vẻ. A, buồn ngủ quá, ta ngủ trước.” Hắn dùng cả tứ chi đi vào lều rồi ngoan ngoãn nằm thẳng cẳng.
Nửa phút sau, Isfel cũng vào.
Nếu nói lều của Asha và Raton là phòng khách, thì lều của Gin và Hughes, Isfel và Thạch Phi Hiệp chính là WC, chỉ là không có bồn cầu các loại mà thôi.
Thạch Phi Hiệp cố gắng đẩy thân mình dời sang một bên.
Isfel chần chừ, nhưng vẫn nằm xuống.
Hắn vừa nằm xuống, đã thấy Thạch Phi Hiệp đã dời trở lại, rạng rỡ nói: “Sưởi ấm.”
Gin thấy Thạch Phi Hiệp và Isfel đã vào trong, lập tức quay đầu nói với Hughes: “Chúng ta cũng nên sớm…”
Quần áo Hughes rơi xuống đất.
Gin phi thân tới, chộp lấy phía trước.
Hughes bị đau bật kêu.
Gin vuốt thân thể vô hình, nhưng cảm giác vẫn phi thường nhẵn nhụi non mềm: “Không sao, trạng thái này ta cũng thích.”
Hughes ngạc nhiên: “Sao ngươi có thể thấy ta?”
Gin kha kha cười vuốt lưng hắn, “Ngươi cho hai trái tim này là vô dụng sao?”
Asha và Raton thu dọn xong, đều tự ngủ.
Để phòng ngừa ngộ nhỡ, Raton trước khi ngủ dùng keo bôi bôi quết quết cho lều vài lượt.
Asha nhìn căn lều vững chãi sừng sững đứng như tòa núi nhỏ, đờ ra: “Có phải là nhiều quá không?”
Raton nói: “Không nhiều, thì sẽ ít.”
Asha nói: “Thế bôi cho ta thêm chút đi.”
“Ngươi không cần.” Hắn ngửa đầu nhìn thân thể khổng lồ của Asha, “Dù sao ngươi thổi cách nào cũng không đi được.”
Tiếng hít thở của Isfel rất nhẹ, nhẹ đến nỗi làm hắn không rõ Isfel là đang ngủ hay đang thức.
Thạch Phi Hiệp nhìn nóc lều trại, trăn trở trằn trọc.
Theo kinh nghiệm hắn xem TV nhiều năm, thường thường vào thời điểm như thế này, biện pháp nảy sinh gian tình hay nhất là tư thế ngủ xấu, lăn lộn gác chân lên người đối phương.
Trong đầu hắn không ngừng suy nghĩ thử thực hành động tác này, tính toán góc độ và vị trí hạ chân, suy xét xem lúc chân ra tay, tay có nên ra tay luôn không. Suy nghĩ tính toán suy xét mãi, hắn mới nhớ tới một vấn đề, liệu Isfel có bị bệnh gắt ngủ hay không.
Hắn biết bệnh gắt ngủ có uy lực rất đáng sợ, lỡ như mà… lực sát thương sẽ không thể xếp cùng một cấp độ với hắn được.
Thạch Phi Hiệp tưởng tượng cảnh lều trại nổ tung, chính mình bay lên chín tầng mây.
…
Ầy, hay để hôm khác hỏi cho rõ rồi tính sau?
Cái chân đang nóng lòng muốn thử của Thạch Phi Hiệp yên lặng trở về vị trí cũ.
“A! Kho…” Tiếng ngáy kinh thiên động địa của Asha bắt đầu.
Isfel hơi chuyển động.
…
A?
Chẳng lẽ hắn không ngủ?
Trái tim đơn côi của Thạch Phi Hiệp dậy một gợn sóng.
Nếu Isfel không ngủ, sẽ không có khả năng gắt ngủ. Nếu không gắt ngủ, dù hắn gác chân lên cũng không khó chịu, không làm gì hắn cả, nhiều lắm là đẩy chân ra thôi.
Thạch Phi Hiệp thầm tự cổ vũ. Dù sao đây cũng là cơ hội ngàn năm có một.
Chân hắn lại bắt đầu ngứa ngáy.
Isfel chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào rồi.
Hắn không cần nhắm mắt cũng có thể nhớ rõ đường nét gương mặt ấy, từng ánh mắt dáng môi… còn có hình dáng cơ bụng.
Dục vọng làm người ta xúc động.
Trước khi hắn kịp phản ứng, hắn thấy cả người cả tay mình rơi vào lòng ôm ấp của Isfel.
…
Phì phò phì phì phò phò…
Tim đập loạn như ngựa đứt cương, càng ngày càng cuồng loạn như muốn phá tan lồng ngực.
Mặt hắn dán trong ngực Isfel. Có thể cảm giác lồng ngực phập phồng của hắn.
Tay Isfel đột nhiên đặt lên thắt lưng hắn…
Thạch Phi Hiệp cả kinh, chẳng lẽ muốn đẩy hắn ra?
Đúng lúc đó, đột nhiên có một trận gió mạnh.
Lều trại giống như bị ai dùng chổi quét, văng hết sang một bên.
Lồng ngực bên dưới người hắn đột nhiên bay lên, đưa hắn ra khỏi lều.
Vì tất cả diễn ra quá nhanh, nên ý thức Thạch Phi Hiệp vẫn dừng lại ở bàn tay trên thắt lưng, chẳng hay cảnh sắc trước mắt đã biến trở về tiền sảnh trụi lủi trước đây, chỉ còn lại một đám người xui xẻo cũng rớt ra từ lều trại.
Hughes kéo kéo cái thảm Gin quấn lên người hắn, khe khẽ hỏi: “Lều trại đâu rồi?”
Gin nhíu mày: “Bị gió thổi đi rồi.”
Asha dụi đôi mắt lơ mơ, thả Raton bị hắn xách trong tay, ai oán nói: “Keo dán của ngươi chẳng được việc gì cả.”
Thể trọng của Raton rất nhẹ, nếu không phải lúc nãy Asha giữ chặt hắn, hắn đã bị thổi bay đi rồi. Bị kinh sợ một phen, hắn còn chưa kịp định thần: “Trời ạ, mới nãy, mới nãy là chuyện gì xảy ra vậy?”
Gin nhìn Isfel, “Là Ô Phong (gió đen), tuy rằng sức gió rất nhỏ.”
Isfel ừ đáp lại.
“Nhưng Ô Phong chỉ tồn tại ở cửa địa ngục thôi mà, hơn nữa trăm năm mới xuất hiện một lần.” Sắc mặt Gin trở nên nghiêm trọng, “Sao có thể xuất hiện ở đây?”
“Bẻ hướng gió.” Hắn dừng một chút, “Hôm nay vừa đúng năm thứ một trăm.”
“Ý ngươi là có người cố ý?”
Isfel không hé răng.
Asha há mồm nói: “Ha? Chẳng lẽ có người thấy chúng ta ăn đồ nướng ở đây nên ngứa mắt?”
…
Vì biến cố vừa rồi nên những người tập trung bên cửa sổ đều phải đóng cửa sổ lại.
Gin tức giận nói: “Có thể ngăn cản Ô Phong, còn chuyển hướng nó tới đây. Có thể làm được hai việc này, khắp cửu giới chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.”
Raton đột nhiên bật ra một câu, “Nghịch cửu hội?”
…
Tấm màn đen bên ngoài Con thuyền Noah dường như càng thêm đen.
Không còn lều trại, kế hoạch cắm trại dã ngoại thế là không bệnh tử vong, mọi người đành trở về phòng ngủ dỗ lại giấc.
Gin đi cuối cùng, quay đầu lại thấy Thạch Phi Hiệp đang cúi đầu, ngồi xổm chỗ cũ.
“Không đi?”
Thạch Phi Hiệp buồn cã chống cằm, “Ừ.”
Gin nhìn dáng vẻ thê lương của hắn, nội tâm cũng thê lương theo, nhịn không được cổ vũ một câu: “Hy vọng ở nhân gian!”
…
Ai. Hy vọng ở nhân gian, không có ở kẽ hở không gian à nha.
Hắn vụt đứng dậy, vọt tới một bên tiền sảnh, tực giận hét: “Isfel… Theo ta đi!” Rống xong, lòng nhẹ nhõm. Hắn quay đầu trở lên lầu, nhưng bước được hai bước, toàn thâng đột nhiên cứng đờ.
Trước cửa vào tiền sảnh, Isfel mặt thản nhiên đứng nhìn hắn.