Beta: Tsuki813
Dù quá trình có ra sao, kết quả thì mọi người đều đã an toàn tiếp đất.
Jesse nói: “Từ giờ trở đi, xin giữ yên lặng.”
Thạch Phi Hiệp há mồm muốn nói.
Jesse nói: “Hắt hơi?”
“Không phải, đánh rắm.” Thạch Phi Hiệp ngây thơ hỏi thăm, “Lỡ như nửa đường khí tụ đan điền thì làm sao?”
Jesse mỉm cười: “Kiếm cái nút bịt lại, cần ta giúp không?”
Thạch Phi Hiệp cười gượng làm động tác tự kéo khóa miệng.
Đoàn người lại đi.
Đi vào Thủy Tinh thành, họ đều đội mũ áo choàng lên, chỉ để lộ nửa khuôn mặt.
Tường Thủy Tinh thành rất cao, nếu dùng cách của con người để nói, thì ít nhất cũng phải cao bàng tòa nhà bảy tám tầng. Tường trơn như mặt gương, còn là một tấm gương hoàn chỉnh, không có chỗ phân cách, không giống như được xây nên từ gạch.
Thạch Phi Hiệp hiếu kỳ muốn hỏi chất liệu đã được nghệ nhân nào làm nên, nhưng vừa định mở miệng thì thấy đầu Jesse hơi nghiêng nghiêng, tuy không quay lại, nhưng động tác cảnh báo thầm lặng nhẹ nhàng mà rõ ràng. Vì thế hắn mở miệng hít một hơi sâu, rồi lại ngậm lại.
Jesse đi tới cửa thành, rút ra thứ gì đó giao cho tùy tùng thực sự của mình.
Người này lại cầm cái thứ đó đưa vào một cái khe được khảm trên cửa thành.
Sau đó nghe một tiếng tinh, cái khe đó phát ra hồng quang, từ góc nhìn của Thạch Phi Hiệp vừa vặn có thể thấy một cái gì đó tương tự như là máy vi tính.
Trước mặt người tùy tùng tít tít tít chạy một loạt chữ số, cửa từ từ mở ra.
Thạch Phi Hiệp trợn mắt há hồm. Nếu không phải cái cửa không nhổ ra một đồng xu nào, hắn hẳn sẽ nghĩ cánh cổng này là một loại máy ATM siêu lớn.
Bên trong Thủy Tinh thành đã sớm có người đợi.
Khi bọn họ vào trong, một quản gia người trong suốt tên Geikie đã đứng đợi. Nhìn mái tóc màu nâu của hắn, Thạch Phi Hiệp như nhớ lại lần đầu tiên hắn bước vào Con Thuyền Noah, vừa ngơ ngác lại lo sợ.
Lúc đó, Hughes cũng đứng ở đấy, hòa nhã ấm áp, như cây đón gió xuân.
Vì Nguyên Thù giới có rất nhiều chủng tộc khác nhau thường xuyên qua lại Thủy Tinh thành tham dự hội nghị, thế nên Nguyên Thù giới chủ đã kiến tạo riêng một khu dân cư cho những người ngoại thành.
Bọn họ đang ở khu dân cư đó.
Jesse ở riêng một phòng, Locktine và Asmar một gian, Thạch Phi Hiệp và Antonio một gian, sáu vị vu sư kia cũng hai người một gian.
Trừ hắn và Antonio, những người khác đều rất không hài lòng với sự bố trí này. Nếu là hoàn cảnh bình thường, Thạch Phi Hiệp hẳn vô cùng sẵn lòng giúp đỡ Asmar, nhưng giúp hắn thì bản thân Thạch Phi Hiệp lại phải đối mặt Locktine. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn không thể làm gì khác hơn là trước hai cặp mắt cháy bỏng của hai anh em họ, mặt dày mày dạn kéo Antonio vào phòng.
Bước vào phòng, hắn đi thẳng ra cửa đối diện.
Phía bên ngoài là một khu vườn lớn rộng đến cả nghìn mét vuông, trong vườn còn có một bể phun nước nhỏ hình trăng khuyết.
Thạch Phi Hiệp thưởng thức cảnh sắc một lúc, chợt mặt đổi sắc, quay đầu hỏi Antonio: “Hôm nay là ngày mấy?”
Antonio nói: “Ngày mười một.”
…
Thạch Phi Hiệp không nói thêm lời nào, chạy vội sang phòng bên cạnh.
Asmar mở cửa, thấy hắn trông rất căng thẳng, không khỏi cũng căng thẳng theo, “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Thạch Phi Hiệp siết chặt lấy tay hắn, “Ta và ngươi một phòng nhé?”
Locktine khó chịu hừ lạnh.
Asmar nhíu mày: “Vì sao?” Hắn còn tưởng thằng này đã nghĩ thông rồi, đến đổi phòng cho mình.
Thạch Phi Hiệp la lên: “Hôm nay ngày mười một, Antonio…”
Đang nói, Antonio đi tới, “Ta với ngươi đổi phòng.”
Asmar nghi ngờ liếc qua liếc lại bọn họ, “Không phải giữa các ngươi đã có chuyện gì rồi đấy chứ?”
Antonio nói: “Tuy chứng Trăng điên chỉ phát tác dưới trăng tròn, nhưng đã rất nhiều năm rồi, ta không dám đảm bảo nó có thể biến đổi ra sao. Nếu phát tác trước thời gian, Locktine còn có thể ứng phó, chứ hắn thì chết không cần nghĩ.”
Thạch Phi Hiệp gật đầu như bổ củi. Chỉ sợ động tác của Antonio quá nhanh, hắn cả gọi Isfel cũng không gọi kịp.
Asmar quay đầu lại nhìn Locktine.
Gương mặt Locktine lạnh băng, “Muốn đổi thì nhanh lên, đứng ở cửa nuôi muỗi hả?”
Thạch Phi Hiệp nhìn xung quanh: “Lúc nãy có muỗi hả?”
Asmar thở dài, kéo hắn vào phòng bên cạnh. “Đi trước đã, tý trở lại đập muỗi sau.”
Bước vào phòng, Thạch Phi Hiệp và Asmar rầy rà tắm rửa kỳ cọ xong, vẫn thấy phải một lúc nữa mới tới giờ cơm. Vì thế hai thằng thẳng tiến vào chăn ngắm trần nhà nói chuyện phiếm.
“Tiếp theo phải làm sao vây giờ?” Asmar theo thói quen hỏi Thạch Phi Hiệp.
Thạch Phi Hiệp thở dài: “Ta cũng không biết. Hay là cứ thăm dò tình hình Thủy Tinh thành đã. Ví như Lanca có kết hôn hay không?”
Asmar nói: “Tìm ai hỏi đây?”
“Tinh linh các ngươi không có cơ sở ngầm gián điệp gì đó ở Nguyên Thù giới sao?” Đây là điều các quốc gia đều làm mà?
Asmar hỏi: “Vì sao?”
“Thì để đề phòng các giới khác tấn công, đánh lén, trộm thông tin vân vân vũ vũ… Không có thật à?” Hay là vì vấn đề này cơ mật quá, nên không tiện tiết lộ ra ngoài?
Asmar nói: “Trừ thiên đường và địa ngục ra, các giới khác lâu lắm rồi không có chiến tranh.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Thế Nghịch Cửu Hội là thế nào?”
“Bọn họ ước gì các giới chẳng còn quan hệ gì hết, sao lại huy động các giới tấn công nhau? Thế không phải khiến quan hệ giữa các giới ngày càng chặt sẽ sao?”
Thạch Phi Hiệp thêm một lần nữa phát hiện cách nghĩ của nhân loại ở chỗ này lạc loài.
Asmar ngẫm nghĩ rồi nói: “Chờ trời tối, chúng ta chuồn khỏi đây?”
Thạch Phi Hiệp biết còn cố hỏi: “Vì sao?”
Asmar ấp úng: “Ở đây không an toàn.”
“Chúng ta không an toàn, hay là ngươi không an toàn?” Thạch Phi Hiệp trêu chọc.
“Các ngươi không hiểu hắn.” Asmar chọt chọt ngón tay, bối rối nắm chăn, “Hắn từ trước đến giờ là người có thù tất báo.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Thế thì ngày xưa ngươi không nên quyết tuyệt như thế.” Mọi việc nên chừa lại một đường, ngày sau lỡ còn gặp lại. Đối nhân xử thế phải chừa ra một đường mới phải đạo.
“Ta có cách nào khác đâu.” Hắn thở dài.
Thạch Phi Hiệp nói: “Thế ngươi nghĩ hắn sẽ trả thù thế nào?”
Asmar nói: “Nếu ta biết, thì sao phải trốn.”
“Chẳng lẽ không có gì tham khảo à?”
“Từng có một người vu tộc cấu kết với địch,” Asmar nhớ lại mà còn thấy sợ, “Bị hắn lăng trì mười dao, sau đó ném vào bầy thú.”
“…”
“Từng có một kẻ vu tộc để lấy lòng vợ, giết chết cha mẹ mình bị bôi đầy sáp nến, ném vào hố lửa.”
“…”
“Từng…”
“Đủ rồi đủ rồi.” Thạch Phi Hiệp khua tay liên tục, cố ép mình thoát khỏi những tưởng tượng kinh khủng của chính mình, “Tóm gọn một câu là mấy người đó chết chưa hết tội chứ gì? Ầy, ngươi thật ra không phản bội… vu tộc, cũng không giết cha mẹ mình. Hẳn không nghiêm trọng thế đâu.”
Asmar im lặng thật lâu, rồi thở dài: “Nhưng ta đã phản lại niềm tin của hắn.”
“Lấy hiểu biết của ngươi về hắn, có thảm lắm không?” Thạch Phi Hiệp thì thầm.
Asmar cắn môi, nói quanh: “Thực ra, hắn đã từng tới Tinh Linh giới, đại vương huynh tiếp kiến hắn rồi.”
Thạch Phi Hiệp vô cùng kinh ngạc: “Ồ?”
“Lúc đó, hắn từng quỳ gối trước mặt đại vương huynh… cầu anh ấy giúp đỡ tìm ta.” Asmar thất thần nhìn trần nhà, khớp ngón tay siết chặt chăn trắng toát.
Thạch Phi Hiệp câm nín.
Đều là đàn ông, lòng vả cũng như lòng sung, hắn có thể hiểu để có thể quỳ gối trước mặt một người xa lạ, cần dũng khí và quyết tâm thế nào. Nhưng mà nếu trước kia Jesse nỗ lực nhiều như thế, thì hôm nay, hắn muốn đòi lại hẳn sẽ càng nhiều. Về phần càng nhiều là như thế nào, e là một đàn thú đói lẫn hố lửa đều không thể sánh bằng.
Lần này bọn họ có thể thực sự quay vể chứ?
Dù có Isfel bảo kê, nhưng hắn vẫn không khỏi thầm lo lắng.
Hắn trằn trọc một hồi, cầm lấy ghim cài áo gọi Isfel, nhưng mãi không thấy hắc tinh thạch địa ngục có phản ứng gì, hoàn toàn im lặng. Chẳng lẽ đi bơi rồi? Hắn lại thử, vẫn không có hồi âm, nhìn xuống đồng hồ, đã sắp đến giờ cơm tối, đành phải bỏ cuộc.
Đến sáu giờ Geiki đến gõ cửa từng gian một, báo đã đến giờ ăn.
Asmar và Thạch Phi Hiệp vội đứng dậy, lại khoác áo choàng vào.
Ra cửa đúng lúc thấy Jesse đang đi trên hành lang.
Phòng đơn của hắn ở phía cuối hành lang này.
Hắn chỉ lạnh nhạt liếc Asmar một cái, sau đó quay đầu đi xuống dưới lầu.
Không biết có phải tại vừa nghe Asmar kể chuyện hắn từng quỳ xuống hay không, mà chỉ một cái nhìn thoáng, hắn cảm thấy trên người lạnh toát. Lúc này, hắn cuối cùng đã hiểu vì sao Asmar lại sợ Jesse như vậy rồi.
Bởi vì ngoài mặt tay này bình lặng, nhưng bên trong lại che giấu nội tâm như sóng cuộn mãnh liệt vô cùng, một khi bùng phát, e là không thịt nát xương tan, cũng là ngọc đá cùng nát.
Thạch Phi Hiệp nhịn không được vỗ vai Asmar.
Hai người họ cùng xuống lầu.
Jesse ngồi ở ghế trên cùng, bọn họ theo các tùy tùng chia ra ngồi hai bên.
Locktine và Antonio chậm chân nhất, nên ngồi ở ghế cuối.
Geikie là người chủ trì, chỉ huy bồi bàn sắp xếp.
Thạch Phi Hiệp nhìn trên mặt bàn toàn các đĩa thịt băm, hết hứng ăn uống. Nhưng mà ngao ngán nhất, hẳn là Locktine và Asmar. Bọn họ là những người ăn chay kiểu mẫu.
Geikie khom người nói: “Đây là chuẩn bị đặc biệt dựa theo khẩu vị của Jesse đại nhân, hi vọng ngài sẽ thích.”
Jesse cầm lấy cái thìa, nhẹ nhàng khuấy cái đĩa trước mặt mình, “Đã từng có một thời, ta ngày nào cũng ăn chay.”
Geikie sửng sốt, lo lắng nói: “Không hợp khẩu vị của ngài sao? Ta lập tức bảo nhà bếp chuẩn bị lại.”
Jesse múc một thìa đưa lên miệng, từ tốn nuốt xuống rồi nói tiếp: “Nhưng sau này ta mới biết, thì ra thịt mới hợp với ta nhất.”
Geikie thở phào, “Mời các vị dùng bữa.” Hắn nói xong đứng sang một bên, ân cần nhìn mọi người, đợi bất cứ cần là tiến lên phục vụ.
Asmar cố nhịn dịch chua ào ạt trong khoang miệng, chậm chạp múc một thìa lên, đưa lên miệng.
Jesse “đúng lúc” ngợi khen: “Quả đúng là khẩu vị vu tộc thích nhất.”
Asmar nghiến săng, đưa vào miệng.
Geikie vui mừng cười, nhưng lại thấy trên bàn có một người từ đầu đến cuối cả chạm vào muỗng cũng không, không khỏi lo lắng: “Ngài không hài lòng sao?”
Lockitne kiên quyết: “Ta giảm béo.”
Geikie vội vàng nói: “Không sao, ta sẽ chuẩn bị đồ chay và hoa quả ngay.”
Asmar cuống quít nói: “Ta cũng giảm béo.”
Geikie sửng sốt.
Thạch Phi Hiệp giải thích: “Thực ra bữa trước Jesse đại nhân nghĩ hai người bọn họ thường ngày ít vận động, khổ người quá lớn, tổn hại đến hình tượng của vu tộc, thế nên đặc biệt lệnh cho họ giảm béo.”
Đã lôi đến Jesse ra, Geikie cũng không nói thêm gì nữa, lập tức quay đi tìm nhà bếp. Có điều hắn vẫn vừa đi vừa thắc mắc không thôi, dù gì đều có áo choàng che hết rồi, béo hay gầy thì có quan trọng gì?
Asmar thở phào, miếng thịt lúc nãy vừa ăn đã muốn đi ra. Hắn bỏ muỗng lại, chạy vào nhà tắm.
Thạch Phi Hiệp nhìn hắn, rồi nhìn Jesse không nói một lời ăn thịt, yên lặng thở dài.
Thực ra sâu trong lòng, hắn thông cảm cho Jesse lắm. Dù sao bây giờ những đối tượng si tình có thể so với hắn hiếm như lông phượng sừng lân. Nhưng si tình thì si tình, giao tình vẫn phải nể giao tình. Còn cách nào khác đâu, ai bảo bọn họ đều là người của Con Thuyền Noah đây? Họ không đồng tâm hiệp lực với nhau, ai đồng tâm hiệp tực đây?
Chờ Geikie vội vàng chuẩn bị đồ chay xong, Asmar cũng trở lại ghế ngồi.
Một đĩa cơm một xanh hai trắng rau xanh đậu phụ cơm tẻ, hắn và Locktine ăn rất hài lòng.
Trong lúc Asmar cắm đầu cắm cổ ăn, Thạch Phi Hiệp liếc mắt quan sát Jesse, phát hiện ra tuy hắn mặt không biểu tình, nhưng ánh mắt tỉnh thoảng lại đưa về phía Asmar. Có điều tâm tình giấu thật kín, hắn đoán không ra nổi.
Một buổi ăn cơm hữu kinh vô hiểm(1).
Mọi người rời bàn, theo Jesse dẫn đầu, lần lượt trở lại phòng.
—
(1) Hữu kinh vô hiểm: Gặp chuyện kinh hoàng/ sợ hãi/ đáng ngạc nhiên/ gây xúc động, nhưng cuối cùng lại an toàn