• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phủ Định Bắc Hầu hôm nay không quá thái bình, ai cũng nói Tiểu Hầu gia Lục Trầm Chu trúng tà, vừa tỉnh lại liền hỏi là ai đánh lén hắn, lại hỏi Hầu phu nhân ở đâu.

Trong phủ trên dưới đều là vẻ mặt kinh ngạc, chưa nói đến không ai dám đến Hầu phủ đánh lén Tiểu Hầu gia.

Thứ hai, tiểu Hầu gia còn chưa cưới thê, Hầu phu nhân ở đâu ra?

“Có lẽ Hầu gia muốn hỏi là lão phu nhân? Sáng sớm hôm nay lão phu nhân đã cùng tiểu thư, biểu tiểu thư lên núi dâng hương.”

Người hầu bên cạnh Lục Trầm Chu cẩn thận trả lời.

Lục Trầm Chu đau đầu dữ dội, làm gì cũng có chút không kiên nhẫn, lúc này nghe được người hầu trả lời, càng không kiên nhẫn: "Lỗ tai điếc sao? Bản hầu không hỏi Lão phu nhân, là Hầu phu nhân.”

“Hầu... Hầu phu nhân? Hầu gia, ngài còn chưa cưới thê, trong phủ không có Hầu phu nhân.”

Lúc người hầu nói lời này, bắp chân đều run rẩy.

Lục Trầm Chu ngây ngẩn cả người, hắn liếc mắt nhìn người hầu, đây là người thường đi theo bên cạnh hầu hạ hắn, sẽ không nói dối lừa gạt hắn, gã nói trong phủ không có Hầu phu nhân, vậy thì thực sự không có Hầu phu nhân.

Nhưng hắn nhớ rõ hắn đã sớm cưới nữ nhi Thẩm Căng của Thẩm thị ở Ngô Hưng làm thê, sau khi thành thân bởi vì phu thê không hòa thuận, nửa tháng trước Thẩm Căng dọn về nhà mẹ đẻ ở, không lâu sau đưa lời nhắn nói muốn hòa ly.

Hắn và Thẩm thị thành hôn ba năm, dưới gối còn chưa có một đứa con, mẫu thân hắn lão Hầu phu nhân đã sớm cân nhắc muốn cho hắn hòa ly cưới người khác.

Hắn vốn còn có chút do dự, thấy Thẩm thị muốn hòa ly, liền thuận thế theo, hai nhà ước định đến biệt trang Thẩm gia ký thư hòa ly.

Sau khi ký xong, hắn và Thẩm Căng đều tự ngồi xe ngựa rời đi, ngay lúc xuất trang, không biết từ đâu chui ra một đám lạ mặt, đụng vào xe ngựa của hắn, chờ đến khi hắn tỉnh lại đã nằm trên giường.

Hắn tưởng là hạ nhân trong nhà cứu hắn trở về, nhưng nghe theo ý của người hầu hình như không phải như vậy.

Lục Trầm Chu xoa xoa trán, theo bản năng hỏi người hầu: "Hôm nay là ngày gì, mẫu thân các nàng sao lại muốn lên núi dâng hương?"

Người hầu khom người quay lại: "Hôm nay là tròn một năm ngày mẹ đẻ biểu tiểu thư qua đời, lão phu nhân dẫn biểu tiểu thư vào chùa thêm dầu thắp nến.”

Biểu tiểu thư là nữ nhi của muội muội lão Hầu phu nhân, họ Liễu, khuê danh Uyển Nhu, sinh ra có nhan sắc nhưng thân thể có chút yếu ớt.

Từ sau khi mẫu thân nàng bệnh chết, lão Hầu phu nhân thương nàng không người yêu thương, liền đón đến phủ Định Bắc Hầu ở, ai ngờ vừa ở liền ở đến bây giờ.

Nhưng Lục Trầm Chu nhớ rõ mẫu thân Liễu Uyển Nhu, cũng chính là dì của hắn đã mất bốn năm, sao người hầu nói là một năm?

Hắn nhíu mày, lại hỏi người hầu: "Hôm nay không phải là năm Đức Quang thứ ba sao?”

Người hầu ngẩn người, trong lòng nghi ngờ mình nghe lầm: "Niên hiệu trong cung mới đổi, năm nay tính ra là năm Đức Quang thứ nhất.”

Năm Đức Quang thứ nhất, sao có thể?

Hắn và Thẩm thị thành hôn năm Đức Quang thứ nhất, cho tới bây giờ đã hơn ba năm, nên là năm Đức Quang thứ ba mới đúng, sao hắn ngủ một giấc tỉnh lại, đã trở lại năm Đức Quang thứ nhất?

Lục Trầm Chu ngồi ở trên giường ngẩn người, chưa suy nghĩ thấu đáo rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên lại nghe người hầu nói: "Còn có một chuyện, lão phu nhân trước khi đi gọi tiểu nhân chuyển lời cho Hầu gia, hai ngày trước phủ Tĩnh Nam Hầu đưa thiếp mời nói hôm nay mừng thọ lão Hầu gia, lão phu nhân thân thể bệnh nhẹ còn phải lên núi, sẽ không đi, để Hầu gia chuẩn bị lễ đi qua chúc thọ.”

Mừng thọ Lão Hầu gia phủ Tĩnh Nam Hầu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang