• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến Đông viện, Lục Trầm Chu vẫy tay gọi tùy tùng, bảo hắn đi gọi quản sự trong nhà, ở trong sân hỏi hắn: "Hôm nay ai đến phủ?”

Quản sự khom người trả lời: "Là phu nhân nhà cữu lão gia mang theo tiểu thư đến thăm quốc công phu nhân.”

“Các nàng muốn tới, sao bản hầu lại không nhận được tin tức?”

“Cái này…” Quản sự hơi ngẩng mặt lên len lén liếc hắn một cái, một lát sau trả lời: “Là Quốc công phu nhân phân phó, nói là sau này người Ngô gia tới không cần thông báo trong phủ, trực tiếp cho bọn họ vào cửa là được.”

Đây tính là quy củ gì, sau này dù cho Ngô gia dẫn chó mèo gì theo cũng tự tiện xông vào trong phủ sao?

Lục Trầm Chu nhíu mày, dặn dò quản sự: "Sau này Ngô gia có người đến, phải báo cho bản hầu trước.”

Quản sự nghe vậy, bất giác khó xử: "Chỉ sợ quốc công phu nhân không thuận theo.”

Ai chả biết Quốc công phu nhân coi trọng nhà mẹ đẻ nhất, trước kia khi lão Hầu gia còn sống, thường xuyên năn nỉ lão Hầu gia giúp đỡ Ngô gia.

Sau đó lão Hầu gia c.h.ế.t bệnh, tiểu Hầu gia làm đương gia, khiến Định Bắc Hầu phủ lớn mạnh thành Định Quốc Công phủ, Quốc Công phu nhân càng có danh tiếng đi trợ uy cho Ngô gia.

Nếu không cho người Ngô gia tới cửa, vậy Quốc công phu nhân còn không phải tìm mấy quản sự trông nhà trông viện bọn họ tính sổ sao!

Lục Trầm Chu cũng biết mẫu thân hắn thiên vị người nhà mẹ đẻ lại không nghĩ tới mẫu thân muốn đem Định Quốc Công phủ biến thành Ngô phủ, liền lạnh mặt khiển trách quản sự kia: "Chuyện trong phủ bản hầu nói như thế nào ngươi làm theo là được, không cần ngươi lắm miệng. Trước đây sao không thấy Ngô gia thường xuyên tới cửa, là các ngươi không giữ cửa không đàng hoàng.”

Quản sự cảm thấy Lục Trầm Chu hôm nay bị tức đến choáng váng, lấy can đảm trả lời hắn một câu: "Trước kia... trước kia Ngô gia cũng thường tới.”

Trước đây cũng thường đến? Lục Trầm Chu nhớ lại quá khứ, hình như kiếp trước từ sau khi hắn thành hôn, cũng rất ít nhìn thấy người Ngô gia, sao lại thường xuyên đến?

Chẳng lẽ lại là Thẩm Căng... thay hắn ngăn người lại?

Hèn chi Thẩm Căng gả vào Hầu phủ mấy năm, luôn cùng mẫu thân ồn ào, mẫu thân thậm chí ở trước mặt hắn quở trách Thẩm Căng là hạng người vong ân phụ nghĩa, lang tâm cẩu phế.

Hắn còn tưởng rằng mẫu thân không quen nhìn sắc mặt trèo cao của Thẩm Căng, Thẩm Căng bất kính tôn trưởng, vạn lần không nghĩ tới là Thẩm Căng cấm người Ngô gia quấy rầy phủ Định Bắc Hầu.

Thẩm Căng, Thẩm Căng…

Lục Trầm Chu đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve túi thơm được may bằng vải ngũ sắc, hơi khép mắt lại.

Hắn thật sự cảm thấy, kiếp trước phủ định Bắc Hầu phủ bọn họ nợ Thẩm Căng rất nhiều!

Vì Lục Trầm Chu đã cầm túi thơm trở về, Tiết Hoài Tông một đường đi một đường tìm, cũng không tìm được túi thơm, về đến nhà ít nhiều có chút ủ rũ.

Thẩm Căng vốn tưởng rằng hắn bận rộn vì công việc trong triều, hỏi tới, nghe nói là mất túi thơm, không khỏi cười nói: "Một túi thơm mà thôi, đâu đáng để ở trong lòng, không có thì không có, lát nữa ta làm cho chàng một cái là được.”

Làm một cái nữa tất nhiên được, chỉ là thứ nhất phải phí công phu, thứ hai còn không biết túi thơm bị mất kia bị ai nhặt đi, vạn nhất gây ra hiểu lầm gì thì làm sao bây giờ?

Thẩm Căng thấy hắn sầu tâm bách kết, liền trấn an hắn: "Cái túi thơm kia chỉ là làm để đựng điểm tâm cho chàng, dùng nguyên liệu rẻ, cũng chưa từng thêu tên ta, cho dù là bị người nhặt được, nghĩ đến cũng không có gì quan trọng, chàng thả lỏng tâm tình, an ổn làm việc của chàng.”

Tiết Hoài Tông nghe nàng khuyên giải như vậy, trong lòng dễ chịu hơn một chút, đi rửa mặt rồi ngồi xuống cùng Thẩm Căng và Tiết phu nhân ăn cơm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK