Tiết Hoài Tông nghĩ nghĩ, liền nói với mẫu thân và Thẩm Căng: "Chuyện ở trong đài cũng không tính là vất vả, chính là cấp trên của ta, tính tình có chút suy nghĩ bất định.”
Thẩm Căng nghe hắn nói đến Lục Trầm Chu, còn tưởng Lục Trầm Chu làm khó hắn, vội hỏi: "Trung thừa đại nhân đối xử với chàng thế nào?”
Tiết Hoài Tông muốn nói lại thôi, suy nghĩ kỹ, kỳ thật Lục Trầm Chu cũng không làm gì hắn, chỉ là làm việc có chút cổ quái mà thôi.
“Hôm nay ta nghe nói mấy người Lý Ngự Sử chỉ tụ ở một chỗ nói đùa vài câu, Trung thừa đại nhân liền tức giận, còn muốn phạt mấy người Lý Ngự Sử chép luật điển.”
May mắn hôm qua hắn thay ca, sáng nay chạy nhanh, bằng không hắn cũng phải đi theo sao chép luật điển.
Thẩm Căng ở chung với hắn ba năm, cũng biết được một chút tính tình Lục Trầm Chu, ngạo mạn thì ngạo mạn một chút, nhưng ngươi chỉ cần không chọc giận hắn, hắn cũng sẽ không gây khó dễ cho ngươi, liền nói tiếp lời Tiết Hoài Tông: "Nếu không có việc gì, chàng cách xa Trung thừa đại nhân một chút là được.”
Dù sao đời này nàng cũng không cưỡng cầu Tiết Hoài Tông phong hầu bái tướng, có thể làm tiểu quan phu nhân, ba bữa bốn mùa, ngày ngày ở chung một phòng, bình an cả đời, nàng đã thỏa mãn rồi.
Tiết Hoài Tông cũng cảm thấy mình không am hiểu giao tiếp với cấp trên, lời Thẩm Căng nói trúng ý hắn, gật đầu một cái, liền bỏ qua chuyện trong đài không nhắc tới.
Sau khi vào thu, thời tiết chuyển lạnh, nhưng trong triều lại náo nhiệt phi thường.
Thái tử bị phế, Lang vương mưu nghịch, Tấn vương thuận lý thành chương được lập làm hoàng trữ.
Lục Trầm Chu ở sau lưng Tấn vương bày mưu tính kế đã lâu, Tấn vương một đêm đắc thế, hắn cũng theo nước lên thì thuyền lên, ở trong triều càng thêm phong quang.
Liền có những người nịnh nọt, vội vàng tới nịnh bợ Lục Trầm Chu, Lục Trầm Chu đi tới chỗ nào, đều như chúng tinh phủng nguyệt.
Lúc đắc ý như vậy, đã có một tấu chương lặng lẽ đưa tới ngự tiền, tấu chính là muốn tấu Ngự sử trung thừa Lục Trầm Chu trị gia không nghiêm, dung túng thân tộc ức h.i.ế.p hương lý, bán quan mua tước.
Quan gia xem qua tấu chương, suốt đêm để cho nội thị gọi Lục Trầm Chu đến, trước mặt hắn để cho người đọc tấu chương cho hắn nghe.
Lục Trầm Chu sau khi nghe xong cảm thấy trầm xuống, mà nay người có thể mượn thế phủ Định Quốc Công của hắn đi ra ngoài tác oai tác phúc, ngoại trừ thê tộc của hắn, chính là mẫu tộc của hắn.
Hai tộc này cũng không phải làm cho người ta bớt lo, hắn nhất thời lại không biết biện bạch từ đâu.
Cũng may quan gia coi như nể trọng hắn, thấy hắn tuổi còn nhỏ đã làm được Ngự Sử trung thừa, vả lại tại nhiệm còn phá đại án Lang Vương mưu nghịch, ngày thường lời nói và việc làm cũng coi như cẩn thận, liền buông lỏng miệng, để cho hắn tự mình trở về tra rõ ràng lại đến tấu báo.
Lục Trầm Chu đội gió đêm chạy về phủ Định Quốc Công, đêm đó liền phái người ra ngoài tra xét.
Đến trưa ngày thứ hai, mới biết là hai đứa con trai tốt trong nhà cữu phụ hắn, một người đánh bạc thua tiền lại lấy hắn ngụy trang giả vờ bán quan vơ vét của cải, một người háo sắc đoạt nữ nhi đang đợi gả ở quê làm thiếp.
Hắn nhận được tin tức, tức giận lập tức sai người bắt hai biểu đệ, đích thân đưa đến cửa nha môn.