• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ nhỏ Lục Trầm Chu đã mất cha, mẫu thân hắn lão Hầu phu nhân bởi vì ở trước mặt lão Hầu gia được che chở nửa đời người, không dụng tâm lo liệu việc nhà, có lúc hắn ra ngoài về trễ, trong nhà cũng không có người đón hắn.

Sau khi Thẩm Căng gả vào cửa, cuộc sống của hắn mới nhẹ nhàng thoải mái.

Sáng sớm có vằn thắn đinh hương, có các loại trà bánh, muộn về có ánh nến óng ánh, có xe ngựa kiệu la, hắn muốn cái gì chỉ cần ở trong phủ nói một tiếng, lập tức đã có người đưa đến trước mặt hắn.

Hắn vốn tưởng rằng đều là công lao của quản gia, hôm nay ngẫm lại, có lẽ cũng có công lao của Thẩm Căng.

Lục Trầm Chu buông tay nắm chặt tay, mặc dù Hầu phu nhân Thẩm Căng làm rất tốt, cũng không thay đổi được sự thật nàng thiếu đức hạnh.

Bất kính mẹ chồng, không bảo vệ tiểu cô, nàng... vẫn không bằng Liễu Uyển Nhu.

Lục Trầm Chu ở trong lòng âm thầm so sánh một hồi, vẫn cảm thấy lúc trước chính mình không đi phủ Tĩnh Nam Hầu là đúng, bằng không hắn trước mắt mặc dù không vì việc nhà phiền lòng, nhưng còn phải nhận hết mẫu thân lải nhải và ấu muội oán giận.

Nghĩ như vậy, hắn lại cảm thấy bình thản, sau khi hồi phủ cũng không đi gặp mẫu thân hắn, trực tiếp đi vào trong phòng tìm Liễu Uyển Nhu.

Vừa vào cửa đã thấy Liễu Uyển Nhu cầm hoa quan, đang soi gương.

Hắn mỉm cười tiến lên, giúp nàng cài hoa quan, hỏi: "Cái này từ đâu có được?"

Liễu Uyển Nhu nhìn hắn đến, vội vàng đứng dậy loay hoay hoa quan cho hắn xem: "Đây là hoa quan đang thịnh hành trong kinh, dùng lụa có màu sắc giống hoa thật làm nên, một cái hoa quan cần đến một trăm lượng bạc, đẹp không?"

Một cái hoa quan giá một trăm lượng bạc, tất nhiên là đẹp.

Chỉ là... Lục Trầm Chu nhìn thoáng qua bộ trang sức trên bàn nàng, nơi đó đã có vài cái có đính ngọc, mỗi cái đều cần rất nhiều tiền, phủ Định Quốc Công tuy không thiếu ngân lượng, nhưng cũng không thể tiêu phí như vậy.

Vả lại trong cung còn tiết kiệm, hắn đứng đầu Ngự Sử Đài, nếu phu nhân nhà mình xa hoa lãng phí như vậy, về sau hắn làm sao xem xét bách quan?

Lục Trầm Chu vén vạt áo ngồi xuống, không chút để ý loay hoay một bộ chén trà đặt trên bàn tròn, uyển chuyển nhắc nhở Liễu Uyển Nhu: "Ta nhớ trước đây nàng không thích mấy thứ này, trâm cài ngày thường đeo cũng rất tốt, vả lại thân thể nàng yếu ớt, những hoa quan này đội trên đầu khó tránh khỏi nặng nề.”

Liễu Uyển Nhu xuất thân không cao, mẫu thân nàng khi còn sống bởi vì chỉ sinh một nữ nhi là nàng nên hai mẹ con vốn không được Liễu Thông Phán ưa thích, Liễu Thông Phán sủng ái di nương sinh thứ trưởng tử cho hắn, nên ăn mặc có hơi hà khắc với Liễu Uyển Nhu.

Sau đó mẫu thân Liễu Uyển Nhu ốm chết, được dì đón vào phủ Định Bắc Hầu, thấy Lục Trầm Ngư ăn mặc tinh xảo, trong lòng vô cùng hâm mộ.

Hiện giờ thời thế thay đổi, làm Hầu phu nhân, phu quân tuổi còn trẻ đã có quyền cao chức trọng, Định Bắc Hầu phủ lại thăng làm Định Quốc Công phủ, bổng lộc thực ấp cao hơn Liễu gia các nàng rất nhiều. Nàng rốt cuộc có thể mua trân bảo trang sức mình thích, xiêm y váy áo, trong lòng sao có thể không vui?

Soi gương vỗ về hoa quan, càng nhìn càng vui vẻ, làm sao nghe ra ngụ ý của Lục Trầm Chu, chỉ nói: "Những quý nhân tiểu thư trong kinh đều ăn mặc như vậy, Trầm Ngư muội muội cũng vừa mới mua một cái trâm cài châu quan, nếu ta không đội quan, thì không phù hợp.”

Cái này có gì không phù hợp, kiếp trước Thẩm Căng làm Hầu phu nhân cũng không thấy nàng đội quan tử, những quý nhân trong kinh vẫn coi nàng là Hầu phu nhân đấy sao.

Huống hồ hiện tại hắn là ngự tiền hồng nhân, thân phận Liễu Uyển Nhu còn cao quý hơn Thẩm Căng lúc đó, cũng không cần dùng những vật ngoài thân này để tăng thêm vẻ vang.

Lục Trầm Chu có ý nói thêm hai câu, nhưng thấy Liễu Uyển Nhu đang hưng phấn, mà hắn mới nghĩ đến Thẩm Căng đã không đúng, đành phải thở dài, lấy cớ còn có việc nên đến thư phòng ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK