• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Căng bực tức lầm bầm, mắt thấy mưa càng lúc càng lớn, liền kẹp ô ở cổ, cố sức nhét túi thuốc vào trong ngực.

Không ngờ không đợi nàng cất gói thuốc, xe ngựa vừa mới đi không xa lại lui về bên cạnh nàng, nàng ngơ ngác nhìn xe ngựa, không biết Lục Trầm Chu còn có chuyện gì.

Lục Trầm Chu không nói gì, ngược lại là tùy tùng của hắn chạy tới, khom lưng ân cần cười nói: "Tiết phu nhân, Hầu gia nhà ta nói hắn còn có việc, không vội hồi phủ, để cho chúng ta thúc ngựa đưa phu nhân về nhà trước.”

Hả? Thẩm Căng ngoái đầu nhìn lại, nhưng thấy Lục Trầm Chu khoác một thân quan bào màu tím đỏ, một mình che dù, đi xa về phía bắc.

Tiết Hoài Tông ở Ngự Sử đài làm việc một đêm, ban đêm không có việc gì làm, thuận tay quét dọn Ngự Sử đài một phen, gần sáng mới ngủ say.

Ai ngờ vừa ngủ đến hừng đông, đúng lúc thấy Lục Trầm Chu từ bên ngoài đi tới, phía sau còn có vài tên giám sát Ngự Sử và chủ bộ đi theo, thấy dáng vẻ mới tỉnh ngủ của hắn, mấy vị giám sát Ngự Sử rối rít bật cười, đều đi hỏi hắn mơ thấy giấc mộng đẹp gì, ngủ thâm trầm như vậy.

Tiết Hoài Tông ngượng ngùng đứng lên, sửa sang lại quan bào, hành lễ với Lục Trầm Chu.

Lục Trầm Chu ho khan hai tiếng, khoát tay ý bảo hắn miễn lễ, lại khàn giọng hỏi hắn hôm qua trong đài có tố tụng mới hay không.

Tiết Hoài Tông mở miệng nói không có việc gì, tai nghe Lục Trầm Chu âm thanh khàn khàn, nghĩ là hắn nhiễm phong hàn, liền có ý tốt nói: "Đại nhân bởi vì hôm qua trời mưa nên nhiễm lạnh sao? Hạ quan có gừng thái lát thượng hạng, là lúc vào mùa mua nội tử thay hạ quan chuẩn bị phòng ngừa phong hàn, đại nhân không ngại lấy một ít trà nóng ngâm nước, uống hai lần là khỏi.”

Nếu hắn không nhắc tới phu nhân, Lục Trầm Chu còn không nhớ ra.

Nhưng hắn vừa nhắc tới nội tử, Lục Trầm Chu liền nhớ tới, nếu không phải Thẩm Căng tránh hắn như rắn rết, sống c.h.ế.t không ngồi chung một chiếc xe ngựa với hắn, hắn rơi vào đường cùng đành phải tự mình che ô hồi phủ, nhường xe ngựa cho Thẩm Căng, cần gì phải gặp mưa mà nhiễm phong hàn?

Ánh mắt Lục Trầm Chu sâu kín trừng Tiết Hoài Tông một cái, nhấc chân vào trong đài.

Tiết Hoài Tông nháy mắt mấy cái, hắn có ý tốt, cấp trên không chỉ không cảm kích, còn có chút ý trách cứ hắn? Một chút gừng lát mà thôi, cũng không đến mức nghĩ hắn đang nịnh nọt chứ.

Lý Ngự Sử là một trong những Giám Sát Ngự Sử đi theo sau Lục Trầm Chu, nghe nói Tiết Hoài Tông có miếng gừng tốt nhất, vừa vặn hai ngày nay hắn cũng cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, thấy Lục Trầm Chu không cần, hắn liền xin Tiết Hoài Tông mấy miếng.

Cầm vào bên trong dùng nước sôi ngâm, mùi hương tỏa ra bốn phía, quả nhiên thượng đẳng, nhịn không được khen với mấy vị đồng liêu: "Tên nhóc Tiết Hoài Tông này thật đúng là xuân phong đắc ý, cưới thê tử hiền lành như Thẩm thị, mọi thứ đều thay hắn suy nghĩ chu toàn. Bản thân tuổi trẻ trúng cử, không tới hai năm đã lên tới Thị Ngự Sử, thật là ghen tị c.h.ế.t người.”

Mấy giám sát Ngự Sử nghe xong, cũng đều gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, Hoài Tông có phúc khí, con đường làm quan thuận lơi, mỹ quyến cũng có, kế tiếp sinh được một trai một gái, ngươi nói cuộc sống của hắn trôi qua có bao nhiêu vui vẻ!"

Mấy người bọn họ ở bên ngoài cười cười nói nói, rơi vào trong tai Lục Trầm Chu, lại giống như kim châm, làm cho người ta rất khó chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK