Không ngờ nửa đường gặp phải người quen, là tiểu thư phủ Định Bắc Hầu Lục Trầm Ngư và biểu tiểu thư Liễu Uyển Nhu.
Lục Trầm Ngư lại không biết ở nơi nào náo loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh, cầm cành liễu, thì thầm nói gì đó với Liễu Uyển Nhu.
Sắc mặt Liễu Uyển Nhu có chút xấu hổ, đứng ở một bên chỉ nghe Lục Trầm Ngư nói, cũng không trả lời.
Thẩm Căng Quang nhìn từ xa, cảm thấy lo lắng thay cho Liễu Uyển Nhu.
Liễu Thông Phán tuy là thiên tử sai phái đến Dương Châu, nhưng thân phận địa vị của Liễu gia chung quy không thể so với phủ Định Bắc Hầu cha truyền con nối. Sau khi Liễu Uyển Nhu vào kinh, mặc dù có lão phu nhân ở phía sau làm chỗ dựa, nhưng vì lấy lòng hai huynh muội Lục Trầm Chu và Lục Trầm Ngư, bí mật chịu không ít thiệt thòi.
Nhất là Lục Trầm Ngư, bởi vì lão Hầu gia qua đời sớm, lão Hầu phu nhân và Định Bắc Hầu thương nàng tuổi nhỏ mất cha, đối với nàng rất sủng ái dung túng, thế cho nên dưỡng thành tính tình kiêu ngạo ương ngạnh của nàng, cho dù là ở trước mặt biểu tỷ Liễu Uyển Nhu nàng yêu thích nhất, cũng là một lời không hợp muốn mắng liền mắng.
Nên sau khi Thẩm Căng gả vào phủ Định Bắc Hầu, hai cô tẩu cãi nhau không ít.
Thẩm Căng vì lấy đại cục làm trọng, có thể nhẫn nhịn Lục Trầm Ngư sẽ nhịn, chỉ có lúc Lục Trầm Ngư ở ngoài phủ náo loạn thật sự không ra dáng vẻ gì, mới có thể dựa vào thân phận Hầu phu nhân cùng trưởng tẩu quản nàng một chút.
Lại làm cho tình cảm giữa Lục Trầm Ngư và Liễu Uyển Nhu càng tốt, Lục Trầm Ngư không chỉ một lần trước mặt nàng nói muốn Liễu Uyển Nhu làm tẩu tẩu của nàng ta.
Hiện tại Liễu Uyển Nhu thật sự sắp trở thành tẩu tẩu của nàng, nàng lại không quý trọng.
Thẩm Căng bật cười lắc đầu, nàng không muốn có liên quan đến Lục Trầm Chu, tự nhiên cũng sẽ tránh đám người phủ Định Bắc Hầu, liền cúi người trốn sau núi giả, chờ cô tẩu các nàng đi qua.
Lục Trầm Ngư đĩnh đạc mắng một trận trút giận, mới lôi kéo Liễu Uyển Nhu vừa đi vừa nói: "Nhìn bộ dáng vô dụng của tỷ kìa, người khác nói thân phận tỷ không cao, tỷ không thể nói ngược lại các nàng không có bản lĩnh gả đến phủ Định Bắc Hầu chúng ta sao?”
Liễu Uyển Nhu bị nàng nắm cổ tay, giãy một cái cũng không tránh thoát, đành phải nhỏ giọng khuyên giải an ủi Lục Trầm Ngư: “Biểu muội, việc nhỏ như vậy không cần kinh động biểu ca. Vốn các nàng nói cũng là sự thật, nhà ta quả thật kém hơn nhà muội, nhưng chuyện ta đính hôn với biểu ca cũng không thể thay đổi, coi như là các nàng ghen tị, cứ mặc kệ các nàng nói đi.”
"Các nàng ghen tị tỷ, sao không ghen tị với Lâm tiểu thư kia? Lâm tiểu thư mới là người không biết xấu hổ, vội vàng tính kế gả đến phủ Tĩnh Nam Hầu. Những nữ nhi tiểu môn tiểu hộ này đều nghĩ như thế nào vậy, tự cho mình là thiên tiên hay sao, đều muốn gả chỗ cao? Vừa nãy tỷ không nghe thấy Thẩm phu nhân kia nói cái gì sao, chỉ là nữ nhi ngũ phẩm viên ngoại lang gia, cũng dám nằm mơ xứng với lão Hầu gia phủ Bình Tây Hầu, làm kế thất cho người ta! Ta khinh, không biết tốt xấu!”
Liễu Uyển Nhu nói gì đó, Thẩm Căng không nghe rõ, khi nàng nghe Thẩm phu nhân và kế thất của lão Hầu gia phủ Bình Tây Hầu, nàng hơi giật mình.