• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vị Tiết phu nhân kia còn nói gì với muội?” Lục Trầm Chu nhíu mày hỏi.

Lục Trầm Ngư lau nước mắt, lắc đầu: "Nàng chỉ bảo ta hồi phủ tìm ca ca ngươi nói rõ chân tướng, nói ca ca ngươi sẽ giúp ta giải quyết nỗi lo về sau, không nói gì nữa.”

Lục Trầm Chu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Lục Trầm Ngư thông minh được một nửa Thẩm Căng, thì sai đi tới mức này.

Cũng may lần này nàng biết nghe lời, che giấu chuyện xảy ra trong cung, về phần Lang vương phủ bên kia... Vốn là châu chấu sau thu nhảy nhót không được bao lâu, Lục Trầm Chu cũng không ngại cho hắn thêm một mồi lửa, để Lang vương phủ cháy nhanh hơn một chút, đem những chuyện dơ bẩn thối nát kia thiêu hủy, đề phòng hậu hoạn.

“Đứng lên trở về tắm rửa, nghỉ ngơi sớm một chút, chuyện hôm nay muội biết ta biết, vạn lần không thể để cho người khác biết.”

Hắn khoát tay, nhìn Lục Trầm Ngư đứng lên, đột nhiên nhớ ra: "Lúc muội rơi xuống nước, Uyển Nhu đang ở đâu?”

Lại nói Liễu Uyển Nhu từ trong cung tan yến hội trở về, mới về đến trong phủ, Lục Trầm Chu đang ngồi đợi trong phòng.

Nàng đỡ tay thị nữ, vội vàng chạy vào trong phòng, đẩy cửa ra liền thấy Lục Trầm Chu mặt âm trầm ngồi dưới ánh nến, thấy nàng đến, ngẩng đầu lạnh lùng hỏi nàng: "Nàng đi đâu vậy?"

Liễu Uyển Nhu đang có một bụng đau khổ muốn nói, nghe Lục Trầm Chu hỏi, lập tức bĩu môi ủy khuất nói: "Hôm nay ta vốn là cùng Trầm Ngư muội muội ngồi xe đến cung, Trầm Ngư muội muội tranh giành chỗ ngồi với quận chúa Toánh Dương trong cung yến, ta chỉ nói muội ấy hai câu, muội ấy đã tức giận ngồi xe ngựa đi về trước, ta không có cách nào đành phải ở trong cung chờ, cùng hai vị quận chúa phủ Tấn vương ngồi xe ngựa trở về.”

Phủ Tấn vương?

"Nàng vào cung vì sao không ở cùng một chỗ với Trầm Ngư, lại muốn ngồi cùng một chỗ với tiểu quận chúa phủ Tấn vương?"

Liễu Uyển Nhu nghe giọng hắn không tốt, lông mày liễu dài nhỏ nhíu lại: "Không phải biểu ca nói sao? Bảo ta và Trầm Ngư cách xa nữ quyến phủ Lang vương một chút, thân cận với nữ quyến phủ Tấn vương nhiều hơn. Ta nghe biểu ca nói nên mới qua lại với quận chúa phủ. Tấn vương, chẳng lẽ sai rồi sao?”

Lục Trầm Chu trầm tĩnh nhìn nàng: "Nàng và quận chúa Tấn vương phủ qua lại không sai, nhưng tại sao nàng không kéo Trầm Ngư đi cùng nàng? Tại sao phải để mặc muội ấy đi lung tung trong cung? Tại sao nàng không biết muội ấy rời cung lúc nào?"

Liễu Uyển Nhu cứng họng: “Trầm Ngư muội muội từ nhỏ thường đi cung yến, nàng muốn đi đâu, thích đi đâu, ta làm sao ràng buộc được muội ấy?"

"Cho nên ngươi liền trơ mắt nhìn muội ấy rời đi, trơ mắt nhìn muội ấy một đi không trở lại, hỏi cũng không hỏi một câu xem muội ấy đi nơi nào, làm cái gì?"

“Ta... Ta không có…”

"Ngươi có biết cung quy sâm nghiêm, có biết trong cung là một nơi ăn thịt người không nhả xương không? Chẳng lẽ ngươi không sợ Trầm Ngư ở trong cung phạm vào cung quy, va chạm quý nhân, tạo thành sai lầm lớn sao?"

Phạm cung quy, va chạm quý nhân? Chẳng lẽ Lục Trầm Ngư ở trong cung gây ra đại họa?

Liễu Uyển Nhu đột nhiên kinh hãi, vội vàng khoát tay nói: "Ta không phải cố ý, ta cũng bảo Trầm Ngư muội muội không nên tranh giành chỗ ngồi với quận chúa Lang vương phủ, bảo muội ấy ngồi xuống dùng bữa thật tốt, nhưng muội ấy không nghe ta, ta chỉ là muốn cho muội ấy chút bài học, mới không chăm sóc tốt cho nàng.”

Lục Trầm Chu nghe vậy, không khỏi nắm chặt bàn án: “Ngươi không chọn lúc khác cho muội ấy bài học, cứ phải chọn ở trong cũng sao?”

“Ta… Ta không biết, Trầm Ngư muội muội… muội ấy làm sao vậy?”

Liễu Uyển Nhu bị dọa đỏ mắt, nắm khăn, hèn nhát hỏi một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK