Nhưng dù hận thế nào, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Thẩm Căng chết, nàng c.h.ế.t rồi, thế gian sẽ không còn một cô nương nào rơi vào tim hắn, khiến hắn trằn trọc không thể ngủ yên.
Có lẽ… đây chính là cuộc sống như ván cờ mà Thẩm Căng nói.
Hắn lấy Tiết Hoài Tông làm cờ, bức bách Thẩm Căng rời khỏi Tiết Hoài Tông.
Mà Thẩm Căng lại lấy mình làm cờ, bức bách hắn buông tay.
Trận cờ này… kết quả cuối cùng vẫn là hắn thua.
Thẩm Căng đã c.h.ế.t trong lòng, hắn giư, nàng lại cũng tốn công vô ích, chẳng bằng đưa nàng trở về đoàn tụ với Tiết Hoài Tông.
Chỉ là như vậy từ biệt uyển đưa ra ngoài, khiến người ta nhìn thấy không khỏi nói ra nói vào, gây phiền toái không cần thiết cho nàng, Lục Trầm Chu liền gọi tùy tùng tới phân phó vài câu: "Đến Thẩm gia nói cho Tiết Hoài Tông, nói sau khi hắn viết thư phóng thê, Tiết phu nhân cho rằng hắn không còn hy vọng trở về, dùng trâm cài tự sát, là bản hầu đi ngang qua ngăn cản Tiết phu nhân, nói cho nàng biết tin Tiết Ngự Sử đã được đặc xá về nhà. Hiện nay Tiết phu nhân đang dưỡng thương ở biệt uyển của bản hầu, bảo Tiết Hoài Tông đến biệt uyển đón Tiết phu nhân về.”
Tùy tùng nghe Lục Trầm Chu phân phó một phen, trên mặt vô cùng kinh ngạc, Hầu gia bọn họ không phải trăm phương ngàn kế muốn có được Tiết phu nhân sao? Sao lúc này lại muốn đưa người về?
“Hầu gia... Người và Tiết phu nhân…”
“Đi đi, làm theo lời bổn hầu nói.”
Lục Trầm Chu mệt mỏi phất tay một cái, đại phu bên trong đã băng bó vết thương cho Thẩm Căng, thấy hắn đứng ở bên ngoài, liền khom người trả lời: "Hầu gia, vết thương của vị cô nương kia lão phu đã xem qua, đ.â.m thủng lớp da, cũng may chưa từng tổn thương gân cốt, chỉ là... vị cô nương kia đã có thai hai tháng, dùng thuốc còn cần phải cẩn thận cân nhắc.”
Mang thai hai tháng?
Lục Trầm Chu đột nhiên quay đầu lại, nhìn thoáng qua Thẩm Căng đang trầm tĩnh nằm trong phòng, nàng... cùng Tiết Hoài Tông có con?
Thật sự là ý trời trêu người, ý trời trêu người!
Hắn cùng nàng thành hôn ba năm, cũng không thể sinh hạ một trai một gái, mà nàng cùng Tiết Hoài Tông chỉ thành hôn hai năm đã có thai.
Chẳng lẽ… ông trời nhất định không cho bọn họ ở bên nhau sao?
Sắc mặt Lục Trầm Chu âm trầm, gọi gã sai vặt tiễn đại phu, một mình đi vào trong phòng.
Thẩm Căng còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, một đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng, quả thực không thể tin được nơi đó lại có một sinh mệnh nhỏ.
Thấy Lục Trầm Chu vào cửa, nàng theo bản năng ôm lấy bụng dưới, bảo vệ nó cẩn thận.
Lục Trầm Chu thấy nàng đề phòng mình như thế, ánh mắt chợt tối sầm lại, tự tìm ghế dựa ngồi xuống, nói với Thẩm Căng: "Nàng không cần sợ hãi như vậy, bản hầu dù có tâm ngoan thủ lạt thế nào, cũng sẽ không xuống tay với một thai nhi."
Thẩm Căng không nói, đứa bé này là con của nàng và Tiết Hoài Tông, Lục Trầm Chu muốn cưới nàng qua cửa, làm sao có thể chứa được con của người ngoài?
“Nhưng có đứa bé này cũng tốt, ít nhất nàng cũng không tìm c.h.ế.t nữa.”
Giọng điệu Lục Trầm Chu trầm thấp, trong lòng hắn khó chịu, tất nhiên không muốn Thẩm Căng sống tốt, cố ý nói vào chỗ đau của nàng nói: "Dù thế nào, nàng cũng phải sinh đứa bé này ra không phải sao?"
“Lục Trầm Chu, ngươi…”