“Quý phi nương nương, ngài mau đi xem một chút, ca ta uống rượu say, ở bên kia rừng trúc học Nguyễn Tịch Kê Khang.”
Thục quý phi nghe nàng nói, oán trách điểm một điểm trán của nàng: "Ca ca ngươi say rượu, ngươi không tìm người hầu hạ hắn đi nghỉ ngơi, lại muốn dẫn chúng ta đi xem hắn bị chê cười, đáng đánh!"
Bà là tổ mẫu của quận chúa Toánh Dương, làm sao có thể thật sự cam lòng đánh nàng, nói đùa một câu, liền khoác tay cung nữ đứng dậy, muốn đi xem tiểu quận vương Lang vương phủ. Quận chúa Toánh Dương thấy Thục quý phi muốn đi, ngoái đầu nhìn về phía chỗ ngồi của Lục Trầm Ngư cười, vội vàng chào hỏi mấy người bạn gái thế gia, cùng đi với Thục quý phi.
Thẩm Căng thầm kêu một tiếng không tốt, quận chúa Toánh Dương nhịêt tình mời Thục quý phi đi gặp tiểu quận vương, ngẫm lại vừa rồi Lục Trầm Ngư bị nữ quan bên cạnh Thục quý phi gọi đi, chỉ sợ trong đó có âm mưu.
Nàng muốn nhắc nhở Liễu Uyển Nhu đi tìm Lục Trầm Ngư, nhưng Liễu Uyển Nhu đã sớm đứng dậy đi nói chuyện với hai vị quận chúa phủ Tấn vương.
Thẩm Căng ngồi không yên, tuy lúc nàng làm Hầu phu nhân, quan hệ với Lục Trầm Ngư cũng không tốt, Lục Trầm Ngư cũng từng hai lần bảy lượt mạo phạm nàng, nhưng đó cũng chỉ là tính tình của Lục Trầm Ngư.
Nếu nàng thấy Lục Trầm Ngư c.h.ế.t mà không cứu, vậy nàng và Lục Trầm Ngư có gì khác nhau?
Hơn nữa trong kiếp này Lục Trầm Ngư cũng không đắc tội với nàng, vị hôn phu của nàng còn đang làm việc dưới tay Lục Trầm Chu, nàng cứu Lục Trầm Ngư, phủ Định Quốc Công coi như là thiếu nàng một phần nhân tình, nói không chừng về sau có chỗ dùng.
Nghĩ tới đây, Thẩm Căng nhẹ nhàng xách làn váy, thừa dịp không có người để ý vội vàng ẩn trong đường kính hoa, chạy theo con đường lúc trước nữ quan kia đi tới.
Mới chạy đến bên hồ sen, liền nhìn một thiếu nữ, hình như là Lục Trầm Ngư, quần áo xốc xếch quỳ gối trên hành lang khóc lóc.
Nàng vội vàng đi lên phía trước, còn không kịp hỏi kỹ, tai nghe rừng trúc tận cùng hành lang có tiếng người truyền tới, dọa nàng kéo Lục Trầm Ngư, bình tĩnh nói: "Lục tiểu thư, nếu người tin ta, hãy nghe theo ta.”
Lúc nói, trên tay dùng sức, kéo Lục Trầm Ngư cùng nhảy xuống nước.
Lục Trầm Ngư bị cung nữ của Thục quý phi nương nương cho mời lừa gạt đến rừng trúc, nhất thời không biết bị tiểu quận vương Lang vương phủ say rượu mạnh mẽ lôi kéo một trận, nàng vất vả lắm mới chạy thoát được, trong lòng sợ đến không biết phải làm thế nào cho phải.
Muốn đi tìm Liễu Uyển Nhu cầu cứu, nhưng mà phía trước là thịnh yến trong cung đèn đuốc sáng trưng, phía sau là tiểu quận vương men say nồng đậm, nàng tiến không thể tiến, lui không thể lui, đành phải trốn ở trên hành lang che mặt khóc.
Lúc này không hiểu sao lại bị Thẩm Căng kéo lên, nhảy vào trong hồ sen, nàng cũng không biết bơi, còn tưởng tiểu quận vương phái người tới g.i.ế.c nàng diệt khẩu, hoảng sợ gần như chìm xuống đáy nước.
May mà là đêm hè, quần áo trên người nàng mỏng manh, mặc dù ngâm nước cũng không nặng nề, Thẩm Căng từ phía sau ôm eo nàng, một mặt đem đầu của nàng lộ ra mặt nước, một mặt ghé vào bên tai nàng nói: "Lục tiểu thư, thiếp thân Thẩm thị, là nữ quyến của thị ngự sử Tiết Hoài Tông, hôm nay cùng Lục tiểu thư vừa gặp đã thân, hẹn nhau đến bờ hồ ngắm hoa. Lục tiểu thư bởi vì ham nhìn ngự liên, rơi vào trong ao, là thiếp cứu người, Lục tiểu thư nhớ kỹ không?"
Nàng... Nàng đang nói cái gì?
Lục Trầm Ngư mặt đầy nước mắt, xoay mặt nhìn Thẩm Căng: "Ngươi... ngươi không phải là người tiểu quận vương phái tới?"
Thẩm Căng mỉm cười: "Lục tiểu thư nhớ lầm rồi, nơi này không có tiểu quận vương, người cũng chưa từng gặp qua tiểu quận vương, ngay từ đầu người đã ở cùng một chỗ với ta.”
Ở chung với nàng, chưa từng gặp qua tiểu quận vương?