• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Căng hiểu được ngụ ý của Lục Trầm Chu, nếu như nàng giữ đứa bé này lại, vậy tương lai hắn sẽ lấy đứa bé này làm lợi thế uy h.i.ế.p nàng, chặt chẽ nhốt nàng ở bên người, làm cho nàng muốn sống không được, muốn c.h.ế.t không xong.

Nhưng nếu bảo nàng mang theo đứa bé này cùng chịu chết, nàng lại không đành lòng.

“Đứa trẻ vô tội biết bao, Hầu gia vì sao phải để cho nó liên lụy vào ân oán của chúng ta?"

Lục Trầm Chu cũng biết trẻ con vô tội, nói xong những lời này, nhìn khuôn mặt kinh hoàng luống cuống của Thẩm Căng, không còn thong dong bình tĩnh như trước nữa, trong lòng hắn vui sướng một trận, bất giác lộ ra một nụ cười: "Có lẽ… Tiết phu nhân cũng có thể cho hắn nhận bản hầu làm cha. Sản nghiệp của Định Quốc công phủ rất nhiều, tương lai hắn tuy không làm được thế tử của Công phủ, nhưng làm một người phú quý nhàn nhã vẫn được.”

Hắn điên rồi, sao có thể bảo con của nàng và Tiết Hoài Tông nhận giặc làm cha?

Thẩm Căng mở to mắt, nhưng nàng cũng biết, hắn có thể nói như vậy, trong lòng tất nhiên là nghĩ như vậy, nàng có chút nóng nảy, nhịn không được kéo ống tay áo Lục Trầm Chu: "Ngươi... ngươi không thể làm như vậy! Đứa nhỏ này... đứa nhỏ này đến lúc đó có thể tìm người đưa ra ngoài, để nó bình an lớn lên, ngươi không thể để nó ở lại phủ Định Quốc công. Lục Trầm Chu, coi như ta cầu xin ngươi!"

Nhìn xem, vì Tiết gia, hắn luôn có biện pháp làm cho nàng cúi đầu khom lưng, nhưng Thẩm Căng như vậy, là Thẩm Căng hắn muốn sao?

Lục Trầm Chu rốt cục vứt bỏ một tia ác niệm cuối cùng trong lòng, đứng dậy nói với Thẩm Căng: "Bản hầu cũng không phải coi tiền như rác, dùng ngân lượng thay người khác nuôi con. Vừa rồi đại phu nói vết thương trên cổ nàng đã không sao, chú ý dùng thuốc dưỡng mấy ngày là được, nếu nàng nghỉ ngơi đủ thì dậy đi, phu quân tốt của nàng hiện giờ đã tới nơi này đón nàng.”

Cái gì, Tiết Hoài Tông đến rồi sao?

Thẩm Căng vội xoay người ngồi dậy: “Chàng… chàng làm sao biết ta ở đây?”

Lục Trầm Chu hơi cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống nàng: "Bản hầu làm sao biết hắn tìm tới nơi này? Phu nhân vẫn nên nghĩ xem lại lát nữa gặp Tiết Hoài Tông, giải thích với hắn như thế nào đi, vạn nhất hắn hiểu lầm cái gì, bản hầu có thể nói không rõ ràng lắm.”

Hắn cố ý làm khó Thẩm Căng, ai ngờ Thẩm Căng chỉ trầm ngâm một lát, liền nhẹ nhàng nở nụ cười: "Hoài Tông chàng ấy tâm tính thẳng thắn, thiện lương khoan hậu, đúng như tên của chàng ấy, Trung Hoài Chính Vô Tông. Chỉ cần Hầu gia không cố ý nói dối chàng, chàng tất sẽ không nghi ngờ giữa ta và Hầu gia có quan hệ gì.”

Như thế nào? Tiết Hoài Tông công chính vô tông, Lục Trầm Chu hắn âm hiểm giả dối? A, nàng thật sự coi trọng Tiết Hoài Tông, khinh thường Lục Trầm Chu hắn.

Lục Trầm Chu cảm thấy bất bình, nghiêm mặt đứng ở mái hiên chính, nhìn mấy chậu cúc vạn thọ không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nửa khắc sau, Thẩm Căng đã sửa sang lại dáng vẻ đi ra cửa, quỳ gối thi lễ với hắn, Lục Trầm Chu không để ý tới nàng, chờ nàng nhấc váy bước xuống bậc thang, mới trầm giọng hỏi: "Thẩm Căng, nếu kiếp này ta và nàng vẫn là vợ chồng, ta rơi vào hoàn cảnh như Tiết Hoài Tông, nàng có thể cứu ta như cứu hắn hay không?”

Thẩm Căng im lặng trong chốc lát, ngoái đầu lại cười tươi sáng: "Nếu là Hầu gia, tuyệt đối sẽ không để bản thân rơi vào hoàn cảnh như Hoài Tông.”

Người biết hắn, quả nhiên là Thẩm Căng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK