Hắn bị tiểu nha hoàn mang thức ăn lên đụng phải, làm bẩn quần áo phải thay quần áo, bất hạnh trúng quỷ kế của Thẩm Căng, vô tình cùng nàng vào một gian phòng, còn bị một đám nữ quyến đi chúc thọ đụng phải, vì thế hắn không thể không cưới Thẩm Căng làm thê.
Thẩm gia năm xưa cũng là danh môn vọng tộc trong kinh thành, đáng tiếc nam đinh gia tộc không có chí tiến thủ, đợi đến thế hệ Thẩm Căng, Thẩm gia đã là mặt trời sắp lặn, quang cảnh thê lương.
Theo lẽ thường, dựa vào thân phận, địa vị của Thẩm Căng, vạn lần không thể kết thân với phủ Định Bắc Hầu.
Trong mắt Lục Trầm Chu, Thẩm Căng chính là vì muốn gả vào cao môn mới không tiếc ra hạ sách này.
Hắn tức giận chính mình bị người tính kế, càng tức giận Thẩm Căng đầy bụng tâm cơ, trèo quyền phụ quý, phu thê vừa mới gặp mặt đã không vui vẻ lắm, sau khi thành thân nếu hắn có thể không vào phòng Thẩm Căng thì không vào, có thể không để ý tới Thẩm Căng thì không để ý.
Phu thê nhà người ta tương kính như tân, mà hắn và Thẩm Căng thì tương kính như băng, đến cuối cùng hòa ly, đối với Lục Trầm Chu mà nóiđộng đã là kết cục viên mãn.
Mà nay hắn đã trở lại ba năm trước, dù là Lục Trầm Chu bình tĩnh tự kiềm chế hơn người, lúc này cũng không che giấu được tâm tình kích động.
Năm Đức Quang thứ nhất, Thái tử bị phế, phủ Định Bắc Hầu bọn họ đứng sai đội, ủng hộ Lang Vương thượng vị.
Kết quả Lang Vương bị tra ra chứa long bào, thiếu chút nữa liên lụy cả phủ Định Bắc Hầu bọn họ bị tiêu diệt, may mà thời điểm mấu chốt hắn quyết định nhanh, chuyển đi nương tựa Tấn Vương, lúc này mới bảo toàn tính mạng người nhà, nhưng nguyên khí của phủ Định Bắc Hầu bị tổn thương đã trở thành sự thật không thể chối cãi.
Sau đó, không lúc nào hắn không hối hận, nếu sớm biết Lang Vương không làm được việc lớn, hắn tình nguyện đứng trung lập, cũng không ủng hộ Lang Vương.
Trước mắt nếu hắn thật sự trở về ba năm trước, đã biết được kết cục, phủ Định Bắc Hầu tất nhiên sẽ không dẫm vào vết xe đổ nữa.
Hơn nữa, hắn cũng sẽ không dẫm vào vết xe đổ lần nữa.
“Đi chuẩn bị quà mừng, tìm một người đáng tin cậy đưa đến phủ Tĩnh Nam Hầu, nếu có người hỏi, cứ nói lão phu nhân thân thể bệnh nhẹ, bản hầu đưa bà lên núi tĩnh dưỡng.”
Hắn ngược lại muốn nhìn xem, hắn không đi phủ Tĩnh Nam Hầu, Thẩm Căng còn tính toán gả cho hắn như thế nào!
Lão phu nhân cùng Hầu phủ tiểu thư, biểu tiểu thư vào giờ ngọ mới trở về, vốn tưởng rằng Lục Trầm Chu đi ra ngoài chúc thọ không ở trong phủ, không nghĩ tới hắn lại không đi.
Sắc mặt lão phu nhân có chút khó coi, lời nói cũng không dễ nghe: "Phủ Tĩnh Nam Hầu hiện giờ dựa vào Thái tử, ngày sau phú quý không thể khinh thường, ngươi sao có thể chậm trễ mừng thọ lão Hầu gia như thế?"
Lục Trầm Chu lơ đễnh, Thái tử sớm muộn gì cũng bị phế, tương lai cây đổ bầy khỉ tan, phong quang phủ Tĩnh Nam Hầu cũng chỉ là nhất thời mà thôi, con đường phía trước của phủ Định Bắc Hầu mới rộng mở, con đường làm quan bằng phẳng.
Có đắc tội phủ Tĩnh Nam Hầu hay không, hắn cũng không quan tâm, bảo người đưa lão phu nhân về phòng nghỉ ngơi trước, chỉ hỏi biểu muội Liễu Uyển Nhu vài câu có đói bụng không, có dùng bữa ở trên núi hay không.