Đôi mày của người đàn ông thoáng chóc đã nhíu lại, ánh mắt sắt lẹm, ngón tay khoan thai vòng quanh thành cốc cafe trong tay, từ từ anh ngẩng đầu lên nhìn Lam Đình Niên đang khép nép đứng trước mặt mình, hờ hững:"Cô định giở trò gì nữa đây?"
Hai bàn tay đan chặt vào nhau, Lam Đình Niên kiên nhẫn nhắc lại thêm lần nữa:"Thật sự em mang thai rồi!"
Môi lưỡi chạm vào nhau, Bạch Hạc Hiên nở một nụ cười đầy quỷ dị. Ngay tức khắc khuôn mặt đã tối sầm lại, mảnh cốc cafe trong tay anh từ khi nào đã nằm la liệt dưới sàn nhà, từ trên sofa anh bật người đứng lên, bước chân từ từ dồn Lam Đình Niên vào góc tường, nghiến chặt răng anh vươn tay bóp lấy cổ cô mà ra sức nghiền nát:"Dám trái lời tôi sao?"
"Nói.... Tại sao thuốc tôi đưa không uống, hả?"
Dưỡng khí đang dần bị rút cạn, Lam Đình Niên cố giãy giụa, cánh tay liên tục đánh mạnh vào lòng ngực của Bạch Hạc Hiên mong anh có thể nới lỏng lực đạo ở lòng bàn tay phần nào, nếu anh cứ quyết như thế này, cô và bé con trong bụng mình sẽ chết vì ngạt mất.
Nhưng cuối cùng Bạch Hạc Hiên vẫn nhẫn tâm, sức của Lam Đình Niên cơ bản chẳng thể nào so với sức lực của một người đàn ông, thật sự ngoài ú ớ ra Lam Đình Niên chẳng thể nắn nót được tròn trịa bất kì một chữ nào.
Thời gian dần trôi qua, trái tim của Lam Đình Niên gần như kiệt quệ theo đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, sức lực ngày càng yếu ớt, cánh tay khi nảy còn đủ sức để quơ loạn giờ đây đã buông lơi.
Cứ tưởng rằng số mình duyên con đã tận thì ngờ đâu sự khó thở ở lòng ngực được giải thoát, Lam Đình Niên chưa kịp quan tâm đến điều gì khác đã gấp gáp hít thật nhiều thật nhiều dưỡng khí. Cô nhẹ đưa tay lên ôm lấy chiếc bụng phẳng lì của mình, gương mặt chợt chớm nở một nụ cười.
Thật may quá bé con của cô vẫn ổn!
Bấy giờ cô mới có thể an tâm mà ngẩng đầu đối diện với lời chất vấn của Bạch Hạc Hiên:"Hạc Hiên, tại sao chứ?"
"Chúng ta kết hôn cũng đã gần một năm rồi, không phải chuyện con cái cũng là đương nhiên thôi sao?"
"Sao anh cứ phải bắt em uống thuốc cơ chứ?"
Bạch Hạc Hiên nhướng mày đầy giận dữ, có chút lớn tiếng anh nặng giọng:"Phá đi! Tôi không chấp nhận đứa bé này!"
"Hạc Hiên nó cũng là con anh mà tại sao anh lại nói khó nghe như thế?"
"Con tôi?"
"Cô điên à! Cô nghĩ tôi sẽ để một người như cô mang dòng máu của tôi sao?"
"Ngay lập tức theo tôi đến bệnh viện!" Không cho Lam Đình Niên cơ hội giải thích thêm Bạch Hạc Hiên đã túm lấy cổ tay của cô cưỡng chế mà lôi đi.
Nhưng Lam Đình Niên nào chịu thua chứ!
Khi đã đủ ý thức việc Bạch Hạc Hiên dự tính, Lam Đình Niên quyết dù có chết cô cũng phải bảo vệ được bé con chu toàn, cô nhất định sẽ dùng cả tính mạng mình để bảo vệ bé con!
Vừa nghĩ xong Lam Đình Niên đã trực tiếp cúi đầu cắn mạnh vào cổ tay của Bạch Hạc Hiên, nhưng rõ ràng sức chịu đựng của Bạch Hạc Hiên rất lớn, dù cổ tay đã bật cả máu tươi, ào ạt tràn vào khắp khoang miệng của Lam Đình Niên cô thì cũng không thể khiến anh buông lỏng lực đạo ở cánh tay của mình ra.
Lam Đình Niên túng quá, cô quằng quại mà chẳng biết thế nào, trái tim gào thét dữ dội, cô dồn tất cả lực mà mình có bấu víu vào cánh cửa ngăn cho Bạch Hạc Hiên không lôi mình đi, lòng bàn tay dây dưa một lúc đã trầy trụa đến độ không thể nào tiếp tục giữ nữa, nhưng mà Bạch Hạc Hiên vẫn một mực không bỏ qua cho cô.
Sức của Bạch Hạc Hiên quá lớn vô tình bụng của Lam Đình Niên hụt hơi mà va mạnh vào cánh cửa, cơn đau cuộn trào thành một vùng lớn đánh mạnh vào bụng cô một cái, não bộ nhói lên xoắn chặt đến tận tâm can, trời đất điên đảo thế giới quay cuồng, Lam Đình Niên thét lên một tiếng chói tai rồi ngã quỵ xuống dưới sàn, máu tươi ở hạ thân từ từ chảy ra thành dòng, đôi mắt mở to đầy hớt hãi, hai bàn tay run rẫy nước mắt trào ra, cả người ngơ ngác đến khờ khạo, Lam Đình Nhiên cứ khóc nất lên rồi dùng hai bàn tay nhỏ mà gom lại dòng máu ủ vào vạt áo của mình.
Con của cô! Con của cô!
Cô phải làm sao đây?
Ai đó nói cho cô biết cô phải làm sao đây?
Thần hồn điên đảo loạn lạc chạy khắp nơi, Lam Đình Niên cứ ngồi đó cố gom lại số máu đã chảy ra từ cơ thể mình. Cô gào thét trong đau đớn, nỗi tuyệt vọng dường như đã chiếm lấy tất cả, khuôn miệng lẩm ba lẩm bẩm:"Bạch Hạc Hiên anh thật nhẫn tâm!.... Hức hức.... Anh có thể không yêu thương nó nhưng tại sao anh lại nỡ giết chết nó chứ? Hức hức.... hức.... Nó còn chưa kịp thành hình cơ mà? Phải làm sao đây? Hức hức.... Con ơi mẹ xin lỗi....! Xin lỗi vì đã không bảo vệ được con....! Hức hức hức...."
Đến cuối cùng một mình cô cố gắng thôi vẫn là chưa đủ! Một năm rồi đối với cô anh vẫn chỉ có như vậy?
Hữu danh vô thực đến nao lòng!
Anh vốn dĩ ngay từ đầu đã không yêu cô và sau một năm anh vẫn không thể chấp nhận được cô mà ngược lại còn hận cô nhiều hơn một chút!
Tại sao số phận lại khắc nghiệt với cô đến như vậy được thế chứ?
Cô có tội tình gì? Con của cô có tội tình chi?
Tại sao lại đối xử với mẹ con cô như vậy?
Tại sao?