“Phải! Lam Đình Niên mày chết rồi Hiên sẽ thuộc về mình tao!”
"Vậy tao phải giết chết mày!
“Giết chết mày”
Đầu liên tục gật, đôi mắt đã đỏ au, linh hồn dường như đã dâng tận tay cho quỷ dữ, Nhã Thanh Lam hét lớn cười thành tiếng đầy quỷ dị:“Mày đi chết đi Lam Đình Niên!”
“Chết đi!”
Tất cả nóng giận, tất cả lực đều dồn cả vào hai lòng bàn tay, Nhã Thanh Lam Liên tục ghì mạnh Lam Đình Niên, ghì đến mức Lam Đình Niên không còn thể thở, có thể nói cái chết đã kề cận Lam Đình Niên chỉ còn được tính trong gan tất nữa thôi, chỉ cần thêm một giây nữa, chỉ cần thêm chút dứt khoát nữa, nhất định thể xác của Lam Đình Biên đã được giải thoát.
Ngờ đâu bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân lộc cộc lộc cộc đang tiến gần tiến gần về phía căn phòng mình, tiếng bước chân cứ đều đều vang lên như một loại bùa chú làm thức tỉnh tâm can của một con quỷ, Nhã Thanh Lam trên người Lam Đình Niên đang hừng hực khí thế điên lại thì bỗng nhiên tay chân đều nới lỏng lực đạo, cô ta cuống quýt loay hoay trèo xuống khỏi người Lam Đình Niên miệng liên tục lẩm bẩm:“Anh ấy tới rồi! Anh ấy tới rồi! Là số trời chưa tận! Số của Lam Đình Niên mày chưa tận…”
Lam Đình Niên tạm thời vừa bị người ta xiết chặt không còn đủ cảm nhận của giác quan nữa, cô rõ ràng không hề nghe thấy tiếng bước chân đang tiến gần mình, cổ họng vừa được người ta nới lỏng, dưỡng khí vừa bị rút cạn lại ồ ạt tràn vào Lam Đình Niên tạm thời chưa kịp thích nghi, nằm dưới sàn nhà Lam Đình Niên cơ ngác nhìn theo hành động của Nhã Thanh Lam.
Cô tự hỏi tại sao chỉ còn một chút nữa, Nhã Thanh Lam lại không giết quách cô đi mà buông tay?
Nhưng rồi dây phút cánh cửa phòng cô có tiếng vặn tay nắm cửa, thì lòng cô chợt hiểu tỏ tường kẽ cặn…
Nhã Thanh Lam ngồi bên cạnh Lam Đình Niên chuẩn bị thật chu đáo, cô ta dùng tay vò vò đầu tóc của mình bù xù hết cả lên thật như vừa bị người ta tác động, không chút đau đớn cô ta lại còn thẳng tay không từ thủ đoạn mà tự mình hành hạ thể xác mình, cô ta tự ghim mạnh móng tay vào cần cổ lẫn cánh tay của mình cho đến khi bật cả máu tươi.
Cánh cửa phòng lúc này cũng vừa hay mở ra Nhã Thanh Lam liền tát một cái “bốp” vào má mình khiến ai nghe thấy cũng phải rùng mình, cô ta ngã nhào ra sàn nhà vật vã la lên, nước mắt không ngừng chảy ra uất ức:“Chị Niên…”
Tiếng bộp tai vừa kết thúc, Bạch Hạc Hiên vừa hay kịp lúc nghe thấy, chân chỉ vừa mới tới cửa anh liền như chết sửng, anh trân trân đứng nhìn cảnh tượng thê lương đang diễn ra dưới sàn nhà, dù là Lam Đình Niên hay Nhã Thanh Lam đều là kiểu, người không ra người ngợm không ra ngợm, để ý kĩ thì cần cổ cả hai đều tí tách tí tách từng giọt máu đang chảy xuống sàn nhà không chịu ngừng nhìn cảnh tượng này chẳng khác nào người ta đang cắt tiết.
Đầu óc choáng váng không nghĩ được gì Bạch Hạc Hiên bấy giờ trong tìm thức liền nhào đến chỗ của Lam Đình Niên, anh vừa cúi người định đỡ Lam Đình Niên dậy, thì phía sau lưng mình anh lại nghe thấy một giọng điệu yếu ớt cùng bàn tay nhỏ run run nhẹ của Nhã Thanh Lam đang vươn tới choàng lấy cổ chân mình:“Hiên em xin lỗi! Em không nên tự ý vào nơi này… nhưnng mà khi nảy em đã nghe chị ấy la lớn trong phòng… Anh lại ngủ say… Em mới ráng nhịn đau lọ mọ qua đây! Chỉ là không ngờ…”
Nhã Thanh Lam liền chùi đi nước mắt vừa hay Bạch Hạc Hiên cũng đã xoay đầu lại kịp chứng kiến, cô ta cũng tranh thủ mà đẩy lên sự tủi thân trong mình để tranh thủ cơ hội đổ hết tội lên đầu Lam Đình Niên:“Chị ấy bảo không cần em quản… Đuổi em đi không được… Liền lao vào đánh em… Anh biết mà chân em đau không đi được… Hức hức… Không thể chống lại chị ấy… Em em…”
Không hiểu nổi Bạch Hạc Hiên đang nghĩ gì trong đầu, có lẽ là đang không kiềm lòng được mà xót thương cho Nhã Thanh Lam, ánh mắt đầy mơ hồ Bạch Hạc Hiên nhìn xuống Lam Đình Niên đang yếu ớt trong vòng tay mình tĩnh lặng đôi mắt mở to không chớp, có lẽ vì do cô không đủ tâm cơ, cũng có thể là vì cô không chịu lên tiếng kêu oan mà người con gái kia lại liên tục lại khổ sở trãi lòng không ngừng nghỉ, cho nên Bạch Hạc Hiên nới thả lại Lam Đình Niên cô xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Quả là Bạch Hạc Hiên đã có phần hơi không dứt khoát kiên định trong lần này, nhưng sau khi nghĩ lại anh liền khắc phục, anh quyết định bỏ lại Lam Đình Niên xoay người mà nắm lấy bàn tay đang bấu lấy cổ chân của mình, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay mà trườn người lại chỗ của Nhã Thanh Lam ôm lấy cô ta lên:“Được rồi! Anh đưa em đến bệnh viện trước!”
Nói rồi Bạch Hạc Hiên chùi đi nước mắt trên khuôn mặt đã đỏ ửng năm dấu tay của cô ta, thêm chút lực liền ôm cô ta đứng lên vội vã mà rời khỏi phòng của Lam Đình Niên.
Cũng may thay Bạch Hạc Hiên vừa ra khỏi phòng của Lam Đình Niên trợ lý Hồng lại kịp đến, cậu ta đến là để đem tài liệu buộc phải kí gấp trong hôm nay đến cho Bạch Hạc Hiên.
Vừa đụng mặt Bạch Hạc Hiên ở đây, trợ lý Hồng định đưa tài liệu cho Bạch Hạc Hiên thì lại nhìn thấy Nhã Thanh Lam trong vòng tay Bạch Hạc Hiên, người dính đầy máu me tanh nồng mà dừng lại động tác, cậu ta cau nhẹ mày, nhưng tuyệt nhiên cậu ta lại không hề hỏi đến tình hình của Nhã Thanh Lam mà chỉ đơn giản mở miệng:“Chủ tịch có chuyện gì sao?”
Có người là tốt, Bạch Hạc Hiên liền gật đầu vội vã nói với trợ lý Hồng:“Cậu vào trong xem xem Lam Đình Niên thế nào, tôi đưa Lam Lam đến bệnh viện trước!”