Hỏi qua người làm anh biết được cả ngày hôm nay Lam Đình Niên khóa cửa tự nhốt mình trong phòng đến cháo cũng không ăn lấy một miếng, nhưng cũng chẳng ai muốn đi xem xem cô thế nào nên cũng mặc kệ.
Bạch Hạc Hiên cũng chẳng trách cứ gì người làm, sau khi đưa cặp xách áo khoác cho người làm, anh căn dặn họ đem ra cho mình ít cháo nóng mà tự tay đem lên phòng của Lam Đình Niên.
Không gõ cửa anh trực tiếp đưa tay vặn lấy tay năm cửa nhưng cửa đã bị khóa trái, sao anh có thể quên nhanh lời của người làm vừa thông bái như thế chứ.
Đành đưa tay gõ nhẹ cánh cửa nhưng Lam Đình Niên cũng không có phản ứng. Cuối cùng anh phải gọi người làm đem chìa khóa dự phòng lên.
Vừa mở cửa anh đã nhìn thấy Lam Đình Niên thơ thẩn ngồi ở trên giường, cặp mắt đâm chiêu mà nhìn ra ngoài khung cửa sổ.
Đặt chén cháo xuống bàn ở đầu giường, xắn tay áo Bạch Hạc Hiên lạnh giọng nhìn Lam Đình Niên:"Ăn cháo đi!"
Lam Đình Niên vốn không để lời của Bạch Hạc Hiên lọt vào tai mà vẫn như lúc ban đầu ngồi im ở trên giường không chút động tĩnh.
Bạch Hạc Hiên bắt đầu cảm thấy có chút chướng mắt khi nhìn Lam Đình Niên mà không còn được kiên nhẫn, gằng giọng anh nhắc lại thêm lần nữa:"Tôi bảo cô ăn ít cháo đi! Cô điếc rồi à?"
Lam Đình Niên vẫn cứng đầu không động tĩnh!
Toàn bộ kiên nhẫn trên người đều mất sạch, Bạch Hạc Hiên trực tiếp múc một muỗng cháo, bàn tay nổi đầy gân xanh anh bóp lấy cằm Lam Đình Niên cưỡng chế mà đổ vào:"Ăn!"
Lam Đình Niên bị tác động liền ra sức chống cự nhưng chút sức lực nhỏ của cô cơ bản là không đủ, đầu lưỡi xoắn đến đau, cháo nóng vướng ở cổ họng làm cho cô sặc mà ôm lấy cần cổ vật vưởng trì lên trì xuống.
Nhưng Bạch Hạc Hiên thì không dừng lại, lần nữa anh cố tình đem một muỗng cháo mà đưa đến trước cửa miệng Lam Đình Niên ý định rất rõ ràng anh sẽ đổ muỗng cháo đó vào họng cô thêm lần nữa.
Lần này Lam Đình Niên có chuẩn bị mà hất đổ muỗng cháo trên tay của Bạch Hạc Hiên, nhìn muỗng cháo từ từ rơi xuống sàn nhà, lượng cháo cháo văng tứ tung trong phòng Bạch Hạc Hiên tức quá đẩy ngã Lam Đình Niên xuống giường.
Trực tiếp trèo lên người cô chế trụ, Bạc Hạc Hiên không chút lưu tình mà bóp lấy cổ cô:"Lam Đình Niên tốt nhất đừng chọc điên tôi, rõ chưa!"
Đôi mắt ngấn nước Lam Đình Niên giương lên đầy thách thức, một tiếng cô cũng không kêu. Vô tình điều này lại khiến cho Bạch Hạc Hiên càng điên tiết hơn.
Anh đem tất cả tính thú lẫn cơn giận dữ của mình mà đặt lên người cô, trực tiếp xé rách vải vóc trên người của Lam Đình Niên, Bạch Hạc Hiên dữ tợn bao bọc toàn bộ cơ thể của Lam Đình Niên.
Trên chiếc giường nhỏ sạch sẽ, cơ thể Lam Đình Niên lả lướt trắng như tuyết đang vùng vẫy trong đám quần áo hỗn độn bị người ta xé rách. Cô bi thương đến yếu ớt, phẫn nộ khóc lớn nhưng uất nghẹn chẳng thể nói ra mà thầm ôm trong lòng đầy phản kháng:"Buông....Buông tôi ra....!"
Bật cười, Bạch Hạc Hiên chính là thích cái bộ dạng đau đớn đến tột cùng này của Lam Đình Niên, nếu cô chịu ngoan ngoãn sớm hơn thì chẳng phải mọi chuyện đều dễ dàng hơn rất nhiều sao?
Còn bây giờ muộn rồi!
Cúi đầu mơn trớn nơi hõm cổ, Bạch Hạc Hiên cắn mạnh vào vai Lam Đình Niên, nâng cằm cô lên đầy ý giễu cợt:"Không muốn sao? Chẳng phải lúc trước mỗi đêm cô đều khao khát việc được tôi chạm vào lắm à? Còn tỏ ra thanh cao trước mặt ai chứ?"
"A....!" Lam Đình Niên từ trong cổ họng thốt lên một tiếng, cũng đúng ngay lúc này hạ thân cô liền bị ngón tay cắm vào.
Ngón tay Bạch Hạc Hiên thật dài mảnh khảnh liền ẩm ướt ái dịch, mới vừa cắm vào đã bị tiểu hoa mềm thịt gắt gao hấp thụ, giống như là có vô số cái miệng nhỏ hàm chứa anh, liếm láp ngón tay anh.
Bạch Hạc Hiên đột nhiên đem ngón tay đẩy sâu vào trong tâm hoa, liền bất động. Thịt non trong tâm hoa không ngừng co rút lại liếm láp, chất lỏng chảy càng nhiều, cảm giác hư không từ nơi hai người tiếp xúc lan tràn đến. Anh bắt đầu động ngón tay, cắm vào bên trong, quấy. Một cái tay khác xoa nắn da t.hịt kiều nộn xung quanh tâm hoa, xoa tiểu t.hịt châu bên trong.
Lam Đình Niên dưới thân Bạch Hạc Hiên rất nhanh liền bị anh chọc phá đến khó chịu mà thở hổn hển. Tiếng khóc không thành tiếng mỗi lúc cũng càng trở nên yếu ớt, giọt lệ tràn mi rơi xuống.
Lam Đình Niên liên tục dùng móng tay bấu chặt vào da thịt, cô cố gắng muốn giữ cho bản thân mình thật tỉnh táo, càng tỉnh táo cô càng tự cảm thấy bản thân mình thật bại hoại, con vừa mới mất cách đây không lâu, sao có thể bây giờ cô liền lại lên giường với đàn ông.
Dục vọng liên tục bị lòng mình dập tắt nhưng còn Bạch Hạc Hiên thì không anh vẫn cứ cố chấp dùng đầu ngón tay ra vào cơ thể cô đều đều như một cỗ máy, Lam Đình Niên sắp không trụ nổi nữa rồi, cô sợ chỉ lát nữa thôi Bạch Hạc Hiên sẽ trực tiếp đánh tan đi bức tường thành cuối cùng trong cô mất.
Tiếng khóc cô đặc lại, Lam Đình Niên cố dùng sức ngồi dậy đẩy ngón tay của Bạch Hạc Hiên ra khỏi cơ thể mình nhưng chưa kịp bắt đầu đã bị anh trực tiếp đẩy ngã trở lại giường, cúi đầu anh nhìn cô đầy rẻ mạc:"Yên tâm tôi nhất định sẽ phục vụ cô chu đáo, cô cứ nằm yên hưởng thụ là được!"
Lời nói đốn mạc chẳng thể nào lọt vào tai, Lam Đình Niên lắc lắc ngược cái eo nhỏ của mình ý muốn rời khỏi nhịp điệu của đầu ngón tay thọc vào rút ra của Bạch Hạc Hiên trong cơ thể mình.
Chỉ tiếc rằng Lam Đình Niên đang nằm lực đạo của cô dễ dàng bị phân tán còn Bạch Hạc Hiên thì nữa ngồi nữa nằm nên lại rất dễ dàng trong việc chế ngự cô trong tay.
Nhanh chóng rút đầu ngón tay ra khỏi cơ thể của Lam Đình Niên. Bạch Hạc Hiên không cởi quần ra, chỉ kéo xuống khóa kéo, anh trực tiếp đem mệnh căn cứng rắn bang bang từ bên trong lấy ra. Anh một tay véo ở vòng eo cô, một tay đỡ mệnh căn đã trướng đến đau cọ xát ở bên ngoài tiểu hoa, dính lấy một chút chất lỏng chảy ra.
Mệnh căn nóng rực to lớn thô ráp đến đáng sợ. Lực đạo khó mà chịu đựng được cứ thế mạnh mẽ đâm vào, lấp đầy cơ thể cô, xé rách cô. Sự đau đớn bị xé rách ấy khiến cả người Lam Đình Niên run rẩy. Trong tầm mắt ngấn lệ mông lung, cô chỉ nhìn thấy thân thể cường tráng của Bạch Hạc Hiên va chạm mạnh mẽ với mình.