Khóe moi cong lên, lòng bàn tay liên tục dùng sức, dưới lớp váy mỏng Lục Chí Khiêm đã thành công bẻ được hai mép đùi của Nhã Thanh Lam, cố tình vờn:“Lý Thư Ái, cô giả vờ giả vịt cái gì? Cô tưởng mình sạch sẽ lắm hay sao mà tỏ ra thanh cao trước mặt tôi!”
Lòng bàn tay chạy loạn, Lục Chí Khiêm niết bàn ấn mạnh vào nơi thâm sâu cùng cốc, Nhã Thanh Lam hiện không rõ là cảm giác gì đang hiện hữu trên cơ thể mình, mà chỉ theo thói quen ngã đầu về phái sau ngực ưỡn lên phía trước rên lên một tiếng thật dễ nghe, Lục Chí Khiêm ngay lập tức hài lòng trước phản ứng của Nhã Thanh Lam, cúi nhẹ đầu, anh ta thổi nhẹ một luồng hơi ấm, lòng bàn tay trấn áp sau gáy:“Có nơi nào của cô tôi chưa từng đụng qua sao? Có khi tôi đã chơi nát cô rồi mà thằng ngốc Bạch Hạc Hiên kia vẫn còn chưa đụng qua cô lần nào ấy chứ!”
Nét mặt, cơ thể đều ngay lập tức tái xanh, Nhã Thanh Lam thừa nhận cô và Bạch Hạc Hiên chưa từng một lần gần gũi cho nên anh cũng chẳng hề biết cô thật ra đã không còn lần đầu, là Bạch Hạc Hiên luôn luôn ngu ngốc bị Nhã Thanh Lam lừa dối.
Cánh môi run rẫy, bàn tay xiết chặt cuộn tròn, Nhã Thanh Lam có phần hơi ám ảnh tâm lý bởi một năm trước kia luôn bị Lục Chí Khiêm bức đến thân tàn ma dại, cô ta chính là sợ cái cảm giác mỗi lần bị chiếc thắt lưng của anh ta cường bạo mà quật mạnh vào từng tất da tất thịt trên người cô ta, cô ta sợ cái cảm giác mà Lục Chí Khiêm dùng đủ mọi trò tiêu khiển trên cơ thể cô ta chỉ để thỏa mãn cái tâm tình biến thái ở trong mình…
Nhã Thanh Lam hiện tại trong vòng tay của Lục Chí Khiêm vô cùng vô cùng khó thở, cô thật muốn thoát khỏi sự kiềm kẹp của anh ta nhưng rồi lại bị Lục Chí Khiêm trực tiếp cởi cavat túm lấy hai tay đưa lên trên đỉnh đầu lợi dụng sức lực của đàn ông mà trói chặt, Nhã Thanh Lam từ trong nổi tuyệt vọng khuôn mặt trãi đầy nước mắt mà gào lên đón chắc hành vi tiếp theo của Lục Chí Khiêm:“Tôi xin anh đó…Lục Chí Khiêm tha cho tôi… Xin anh đó Chí Khiêm…”
Một riếng khóc thê lương thật dài, lòng bàn tay lớn của Lục Chí Khiêm không chút nương tay mà túm lấy cổ áo của Nhã Thanh Lam lôi cô ta đến bên giường đẩy mạnh xuống, cánh tay nhanh như thoắt, sợi dây thắt lưng ngay lập tức nằm gọn trên tay của Lục Chí Khiêm, cả người đứng thẳng, anh ta quật quật mạnh vài cái xuống sàn nhà thử lực, mỗi một lực giáng xuống nền nhà đều khiến cho Nhã Thanh Lam nằm trên giường mặt mày tái xanh mà gào lên đầy đớn đau quằng vại:“Chí Khiêm xin anh đó…”
Từng bước một thật chậm rãi, Lục Chí Khiêm chân quỳ trên giường mà trườn nhẹ lên cơ thể đang không ngừng giãy giụa của Nhã Thanh Lam, lòng bàn tay không chút nương mà hạ xuống bóp chặt lấy cổ của Nhã Thanh Lam, áp sát hai cơ thể lại với nhau Lục Chí Khiêm hằn giọng:“Lý Thư Ái, không phải cô yêu tiền, yêu cuộc sống giàu sang lắm sao? Bây giờ tôi có nhiều tiền rồi cô chê cái gì nữa mà một mực muốn quay về bên cạnh tên ngốc Bạch Hạc Hiên đó chứ? Nó có cái gì hơn tôi? Ngu ngốc dễ bị lừa dối hơn tôi sao?”
Cổ họng bị người ta rút cạn dưỡng khí trong từng hơi thở mà trở nên gấp gáp, Nhã Thanh Lam nghẹn đắng mà thành lời:“Thả… Thả tôi ra…Lục Chí Khiêm… Tôi nào cần tiền của anh chứ…Mau…Mau thả tôi ra…”
“Lý Thư Ái con người cô đúng là nói dối không chớp mắt! Nói dối đối với cô dường như đã là một thói quen khó thể bỏ rồi nhỉ?” Gằng mạnh lực ở cổ, Lục Chí Khiêm xả mạnh thắt lưng của mình xuống hai đùi của Nhã Thanh Lam, ngay lập tức da thịt dưới ánh đèn mở liền trở nên tím bầm, Nhã Thanh Lam cắn chặt răng mà chịu đựng cơn đau đang tràn đến, nước mắt rơi lã chã cô ta căm căm dùng ánh mắt mà chống đối lại Lục Chí Khiêm.
“Lý Thư Ái cô nên nhớ cho kĩ giấy tờ kết hôn hiện tại vẫn còn đang ở trong tay tôi! Cho dù ngày hôm nay cô có thay đổi bao nhiêu cái tên đi chăng thì khuôn mặt này, dấu vân tay này vẫn mãi mãi là Lý Thư Ái, cô không chạy thoát được đâu!” Vừa nói lòng bàn tay của Lục Chí Khiêm vừa buông lơi cần cổ của Nhã Thanh Lam ra, anh ta âm trầm mà lướt nhẹ lòng bàn tay qua khuôn mặt, chóp mũi, đầu môi, rồi vươn lên cả đầu ngón tay đang bị trói chặt ở đỉnh đầu của Nhã Thanh Lam mà khẩy nhẹ mà cợt nhã.