Bên trong phòng bệnh, thuốc đã ngấm, mẹ của Lam Đình Niên bất ngờ lên cơn co giật dữ dội, tim đau thắt đến khó thở, khóe miệng sùi bọt mép, tay chân lạnh toát tê cứng, cả người tái xanh, mặt mày không còn chút sắc, tâm trí dần rơi vào ngõ cụt cuối cùng đứt đoạn hơi thở, bà lịm đi ngay trên giường.
…
Tại biệt thự Bạch gia, Bạch Hạc Hiên từ trên lầu đi xuống tuyệt nhiên anh lại không để Lam Đình Niên theo cùng, mà trực tiếp khóa cửa phòng cửa phòng để cô ở bên trong, có lẽ là sợ cô chứng kiến những cảnh không nên thấy lại hoảng ảnh hưởng đến tâm lý nên mới làm thế.
Chân bước tới đối diện Nhã Thanh Lam đang ngồi, Bạch Hạc Hiên ngồi xuống sofa, chân vắt chéo anh trân trân nhìn cô ta vẫn bình thản ngồi đấy mà nhếch môi:“Cô muốn nói gì thì nói nhanh đi!”
“Tôi đang nghe!”
Mi mày nhướng lên khẽ nuốt nước bọt, Nhã Thanh Lam bấy giờ đã bình tĩnh hơn khi nảy rất nhiều, thật đã có phần hơi yếu thế trước giọng điệu dứt khoát của Bạch Hạc Hiên mà dè chừng mở lời:“Hiên, anh thật sự đối với em như thế không thấy chút áy náy nào à?”
Lời thốt ra như một trò cười, mi mắt nheo lại Bạch Hạc Hiên hơi chòm người nối gần khoảng cách với Nhã Thanh Lam mà ghì giọng đầy đanh thép:“Vậy những gì cô đã đối xử với tôi, cô có thấy hối hận hay cắn rức lương tâm chút nào không hả, Nhã Thanh Lam?”
Bí mật bị người ta đụng tới chỉnh đốn, Nhã Thanh Lam ngay tức khắc liền run lên lùi người về phía sau một chút, ấp úng, đến nhìn cũng chẳng dám nhìn vào mắt của Bạch Hạc Hiên mà cụp nhẹ mi:“Hiên, anh đang nói cái gì vậy em thật không hiểu?”
Cả người thu về tựa vào sofa Bạch Hạc Hiên nhẹ lắc đầu mà cười đầy giễu cợt:“Nhã Thanh Lam đừng giả điên nữa!”
“Hôm trước tôi nghĩ tôi đã nói với cô quá rõ ràng rồi phải không?”
“Ấy vậy mà hôm nay cô còn cả gan lại dám tiếp tục tính kế tôi ngay ở chính trong nhà của tôi!”
“Bỗng dưng tôi chợt nhận ra là do trước kia tôi đã quá dung túng cho cô cho nên mới để cô lầm đường sai càng thêm sai không thể sửa!”
“Hiên, em tính kế anh lúc nào, anh là đang đổ oan cho em đấy!” Vẫn một mực chối cãi, Nhã Thanh Lam lòng tuy có sợ nhưng vẫn không chịu nhận.
“Nhã Thanh Lam cho tới bây giờ mà cô vẫn còn muốn chối cãi nữa sao?” Nói rồi Bạch Hạc Hiên liền rút điện thoại từ trong túi quần ra gọi đi hạ lệnh:“Lôi người vào đây!”
Rất nhanh từ bên ngoài trợ lý Hồng cùng thêm một tên vệ sĩ khác đã theo lệnh của Bạch Hạc Hiên mà lôi Lục Chí Khiêm vào, trong tình trạng dường như là tỉnh táo, chỉ có tay là bị trói chặt.
Dứt khoát trợ lý Hồng hất mạnh Lục Chí Khiêm ngã nhào xuống nền nhà ở tư thế quỳ rồi lùi người về lại phía sau đứng gọn ở một bên cùng tên vệ sĩ kia.
Nhìn thấy Lục Chí Khiêm bị người ta lôi cổ đi vào, Nhã Thanh Lam liền ngay lập tức quýnh hết cả lên, rõ ràng cô ta đã cho người đưa anh ta đi, ấy vậy mà hiện tại lại ở trong tay của Bạch Hạc Hiên, chẳng càn nghĩ thì cũng biết kế hoạch của cô ta rõ ràng đã bị bại lộ!
Tâm càng nghĩ lòng lại càng lo, Nhã Thanh Lam nhìn Lục Chí Khiêm đang quỳ dưới sàn nhà mà gượng cười nhìn lên Bạch Hạc Hiên vờ như không quen biết người đàn ông trước mặt:“Hiên, người đàn ông này là ai vậy?”
Lời vừa dứt, Lục Chí Khiêm dưới nền nhà liền cười lạnh mà ngẩng đầu lên nhìn Nhã Thanh Lam, không ngại mà muốn vạch trần:“Lý Thư Ái cô xem ra cũng nhanh quên đó chứ, vậy thì để tôi nhắc lại lần nữa cho cô nhớ tôi là ai!”
Lời của Lục Chí Khiêm ngay tức khắc làm cho Nhã Thanh Lam run lên, mắt liên tục đảo cô ta nhìn sang Bạch Hạc Hiên cố giữ lấy bình tĩnh:“Hiên anh thấy không, anh ta đúng là không tỉnh táo, làm gì ở đây có ai tên Lý Thư Ái chứ, Hiên anh…”
“Câm miệng!” Lời của Nhã Thanh Lam bị thái độ kiên quyết của Bạch Hạc Hiên cắt ngang đầy giận dữ.
Nói rồi Bạch Hạc Hiên liền xoay sang Lục Chí Khiêm hạ giọng:“Nói tiếp đi!”
Cả người ngay trong tức khắc liền trở nên hoảng mà trừng mắt lên, dáng vẻ thê lương đến tội nghiệp, Nhã Thanh Lam như muốn cầu xin Lục Chí Khiêm giữ lại bí mật này cho mình.
Nhưng rồi vì hành động không suy xét lúc nảy của Nhã Thanh Lam dưới nhà kho, đã làm cho Lục Chí Khiêm mất đi toàn bộ niềm tin ở con người này mà muốn vạch trần, vì anh ta biết hôm nay rơi vào trong tay Bạch Hạc Hiên chắc chắn lành ít dữ nhiều, dù sao cũng chết, giấu giếm để làm cái gì nữa, phanh phui sự thật, có chết cũng phải lôi bằng được Nhã Thanh Lam đi cùng.
Ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Bạch Hạc Hiên, Lục Chí Khiêm tiếp lời:“Bạch Hạc Hiên đúng không?”
Câu hỏi như thật như đùa, Lục Chí Khiêm không nghe thấy ai trả lời như một lời ngầm thừa nhận thì lại nói tiếp:“Trịnh trọng giới thiệu với anh, tôi là Lục Chí Khiêm, là người chồng hợp pháp trên giấy tờ của người con gái đang ngồi đây, dối diện anh!”
Tin tức này ngay lập tức nằm ngoài dự tính, Bạch Hạc Hiên trong sự ngỡ ngàng mà nhìn sang Nhã Thanh Lam đang trơ người ngồi đó như đang cần một lời giải thích.