Vừa hay trợ lý Hồng từ trong nhà nghe thấy tiếng xe về đoán là Bạch Hạc Hiên, nên cũng liền chạy ra xem, tiện thể nếu thật là Bạch Hạc Hiên về, thì sẵn tiện theo lời căn dặn khi nảy của anh trong cuộc điện thoại gọi về báo trước mà đến bệnh viện thay anh chăm sóc cho Nhã Thanh Lam đêm nay.
Bước chân dừng lại, nhìn thấy quả thực là Bạch Hạc Hiên, trợ lý Hồng liền cúi nhẹ người:“Chủ tịch, anh về rồi!”
Ánh mắt lướt qua người của trợ lý Hồng, Bạch Hạc Hiên liền đưa thoại cho cậu ta bảo:“Cậu xem xem Thanh Lam nói gì! Giúp tôi đáp ứng cho cô ấy!”
Nói rồi Bạch Hạc Hiên liền đi thẳng vào trong nhà…
Nhìn theo bóng lưng của Bạch Hạc Hiên, trợ lý Hồng liền xoay đầu điện thoại của Bạch Hạc Hiên lại cho thuận mà bấm nút nghe, đưa lên tai:“Alo!”
Nhã Thanh Lam ở đầu dây bên kia rất nhanh đã có thể nhận ra người bắt máy không phải là Bạch Hạc Hiên mà cau mày:“Là trợ lý Hồng sao?”
“Vâng thưa cô!”.
||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||
“Hiên, anh ấy đâu rồi? Anh chuyển điện thoại cho anh ấy giúp tôi!”
“Chủ tịch đang bận không tiện, không biết cô đang cần gì sao? Cô có thể bảo với tôi!”
Bạch Hạc Hiên vậy mà lại cố tình tránh Nhã Thanh Lam cô sao?
Cả khuôn mặt đều biến sắc, hầm hầm đem điện thoại tức giận muốn tắt đi, nhưng rồi nghĩ kĩ lại bây giờ cô buộc phải quay về mà nén lại cơn bực tức ở trong lòng xuống, nhỏ nhẹ thành câu:“Tôi muốn về, cậu có thể đến đưa tôi về được không?”
Lời của Nhã Thanh Lam vừa dứt, trợ lý Hồng liền cau mày.
Chẳng phải khi nảy bảo bị thương nặng lắm sao? Thương tích đến nổi bác sĩ bảo phải ở lại bệnh viện điều theo dõi tình hình mà mới đó nữa đêm nữa hôm đã đòi về?
Nhưng rồi nhớ lại lời Bạch Hạc Hiên đã dặn, trợ lý Hồng liền đồng ý, ngắt máy, trợ lý Hồng liền lái xe đến thẳng bệnh viện, đưa Nhã Thanh Lam về ngay trong đêm.
Trong thời gian đó Bạch Hạc Hiên đã tranh thủ đi vào trong nhà, trước khi lên phòng Lam Đình Niên anh còn không quên rót đầy một cốc nước ấm vì anh đang nghi ngờ cô vẫn chưa chịu uống thêm thuốc hạ sốt, lúc chiều Bạch Hạc Hiên cũng có thể dễ dành nhìm thấy khắp cơ thể của Lam Đình Niên toàn là vết thương, chắc chắn tình trạng chỉ có nặng không có thuyên giảm, có thể cô hiện tại cũng đã sốt nặng hơn lúc chiều nữa cũng nên…
Tay bưng cốc nước ấm, Bạch Hạc Hiên đi thẳng lên phòng, nhìn thấy cửa phòng của Lam Đình Niên vẫn mở, bên ngoài có chút gió lạnh tràn vào, anh liền cau mày, khẽ đóng cửa mà đi vào trong.
Chân vừa nước vào trong phòng Bạch Hạc Hiên đã không tìm thấy Lam Đình Niên đâu, ánh mắt theo phản xạ tự nhiên anh nhìn vào trong nhà vệ sinh tìm kiếm hình bóng của cô, nhưng không thấy.
Mắt lại quét ra ngoài ban công vẫn không có!
Trong lòng bắt đầu có phần hơi lo lắng Bạch Hạc Hiên liền đặt cốc nước lên bàn mà đi đi lại lại trong phòng:“Đình Niên, cô trốn ở đâu rồi?”
Từng bước chân chậm chạp Bạch Hạc Hiên tìm mãi nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Lam Đình Niên ở đâu trong căn phòng, bước chân ngày càng một dò thám ở khoảnh cách rộng hơn…
Bỗng từ đâu một cơn gió lạnh lùa vào bên trong căn phòng mang theo mùi của máu tanh, nơi đầu mũi có chút khó chịu, Bạch Hạc Hiên khịt khịt nhẹ, bỗng nhiên rùng mình lạnh sống lưng, xoay người anh nhìn ra cánh cửa kính ở ban công có khe hở.
Bất giác trong từng bước chân Bạch Hạc Hiên dè chừng mà đi thẳng ra phía ban công, không trực tiếp mở cửa Bạch Hạc Hiên đứng bên trong ngó nghiêng một hồi nhưng ở ngoài này khá tối không thể nhìn thấy rõ, bóng người cũng không hề có.
Hai tay đưa lên anh khép nhẹ cánh cửa, quay gót định đi vào, nhưng rồi Bạch Hạc Hiên lại nghe thấy tiếng tí tách tí tách nhỏ giọt bên tai, âm thanh này êm đềm như một khúc nhạc vang vọng bên tai, lòng ngực phập phòng bỗng nhiên có dự cảm không lành.
Bạch Hạc Hiên đưa tay tìm điện thoại muốn bật đèn lên ra ban công xem thử, nhưng lại nhớ ra rằng đã đưa cho trợ lý Hồng, nhanh chóng bỏ qua việc tìm ánh sáng.
Bạch Hạc Hiên liền mở toang cánh cửa chạy thẳng ra bên ngoài ban công, ánh đèn le lói từ bên trong căn phòng hắt qua khung cửa kính mà phản quang ánh sáng yếu ớt ở phía ngoài ban công, Bạch Hạc Hiên đứng nhìn xung quanh, bỗng ánh mắt lại va vào một hình bóng nhỏ đang chui rút trong bóng tối, phía sau cánh cửa.
Lam Đình Niên ngồi đó tựa lưng vào tường, cả cơ thể có hơi trượt dọc xuống trên nền gạch có phần hơi bẩn bởi đất cát của cây cối lúc tưới nước bị rơi vãi, cô cứ như một pho tượng vô hồn, bất động nếu như không tính đến bàn tay đang liên tục dùng con dao rạch giấy có lẽ cũng đã cùn mà dùng sức cắt qua cắt lại ở cổ tay mình.
Bấy giờ vầng trăng mờ ảo sau lớp mây mù ở trên trời cao bỗng chợt như lóe sáng mà chạm nhẹ lên khuôn mặt yếu ớt đã tái nhợt không còn chút máu của Lam Đình Niên, khóe mắt vô hồn âm thầm mà chảy dài từng dòng nước mắt, cả người không một tiếng động, tĩnh lặng như tờ, đến mi mắt cũng chẳng chớp lấy một cái, cô trầm buồn như một khúc nhạc không lời mà im thin thít.