• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tô Dĩ Trần, cậu nghĩ cậu là ai?”

“Cậu không có tư cách động vào đồ của Bùi Túc Nguyệt!”

“Cậu ỷ vào gương mặt có vài phần tương tự với Túc Túc, ỷ vào việc tôi chiều chuộng cậu, cậu liền nghĩ rằng mình có thể được voi đòi tiên à?”

Từng câu từng chữ của Cố Hàn Chu lạnh lẽo như lưỡi kiếm, ánh mắt hắn mang theo cái lạnh thấu xương, cảm giác áp bức dần dần tràn ngập, khi hắn tiến lại gần, ánh mắt giận dữ của hắn trông vô cùng đáng sợ. Không một ai có thể chịu đựng được cơn giận của tổng giám đốc tập đoàn Cố thị.

Cố Hàn Chu rất ít khi tức giận như vậy.

Nhưng hôm nay, Tô Dĩ Trần đã vô tình làm vỡ chiếc bình cổ làm bằng ngọc bích mà Bùi Túc Nguyệt tặng cho nhà họ Cố trước khi ra cậu nước ngoài.

Đó là món quà mà Túc Túc tặng cho hắn, đồng thời cũng là chỗ dựa tinh thần để hắn có thể nhìn vật nhớ người. 

Mỗi lần nhìn thấy chiếc bình hoa ngọc bích này, hắn đều nghĩ đến đôi mắt phượng xinh đẹp lạnh lùng kiêu ngạo của Túc Túc.

Nhưng thứ gọi là “chỗ dựa” ấy giờ đã vỡ nát, hơn nữa hôm nay hắn còn đang buồn bực, tâm trạng vốn đã không tốt, còn gặp hết chuyện này đến chuyện khác.

Làm sao hắn có thể không tức giận? Không giải tỏa cảm xúc?

Cần cổ trắng như tuyết của Tô Dĩ Trần mỏng manh và yếu ớt, bị người đàn ông cao lớn trước mặt siết chặt động mạch, đầu óc anh trống rỗng, sau đó là cảm giác khó thở.

Đôi mắt anh đỏ hoe, nước mắt không khỏi trào ra khỏi khóe mi, từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay đang nổi gân xanh của Cố Hàn Chu. Theo bản năng, anh dùng tay chống đỡ muốn thoát ra, nhưng sức lực của người đàn ông này quá lớn, căn bản không thể nào thoát ra được.

“Anh… Cố…”

Tô Dĩ Trần nghẹn ngào nói, mang theo giọng điệu cầu xin: “Tại em không cẩn thận, em sai rồi… Lần sau sẽ không như vậy nữa.” Trong đôi mắt ngấn lệ của Tô Dĩ Trần mang theo vẻ đau lòng. Giống như Cố Hàn Chu có phần quá đáng khi đã tức giận với anh chỉ vì một chiếc bình hoa.

“Tô Dĩ Trần, cậu phải biết rõ thân phận hiện tại của mình, cậu chỉ là thế thân của Túc Túc, cậu không có tư cách động vào đồ của em ấy.”

“Chiếc bình hoa này là món quà Túc Túc tặng cho nhà họ Cố, là vật vô giá, cậu căn bản không thể đền nổi!”

“Tôi không quan tâm cậu ghen ghét em ấy hay không, lần sau còn xảy ra chuyện như vậy, đừng trách tôi không có tình người!”

Hai mắt Cố Hàn Chu đỏ bừng, tàn nhẫn đẩy anh vào tường.

Gáy của Tô Dĩ Trần va phải bức tường lạnh lẽo, anh lập tức cảm thấy choáng váng, tầm mắt tối sầm lại. Anh cuộn tròn ngồi xổm trên mặt đất, ho khan mấy tiếng, mặt đỏ lên bất thường.

Anh cúi đầu, tóc mái che đi đôi mắt trong veo, thật khó để nhìn thấy biểu cảm trong mắt anh, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy đôi mắt đẫm lệ ấy thật ra không có chút cảm xúc nào. 

Đúng vậy.

Tôi, Tô Dĩ Trần, là thế thân bạch nguyệt quang của Cố Hàn Chu.

Bởi vì khuôn mặt này rất giống với bạch nguyệt quang mà Cố Hàn Chu yêu mến.

Vậy nên, khi anh đang làm việc trong một công ty trực thuộc tập đoàn Cố thị, Cố Hàn Chu đã tình cờ gặp anh, sau đó hắn dùng mọi thủ đoạn, vừa đe doạ vừa dụ dỗ anh giao dịch trong hai năm. Ban đầu anh không muốn, nhưng vì thiếu tiền, nên đã đồng ý với thỏa thuận của Cố Hàn Chu.

Đã hơn một năm kể từ ngày anh chuyển đến nhà họ Cố, tâm trạng của sếp Cố không được ổn định, vui buồn thất thường, may mà hắn thường xuyên đi công tác, một lần đi nước ngoài ba tháng không trở về là chuyện bình thường. Vậy nên anh không cần phải cẩn thận phục vụ sếp Cố nóng lạnh thất thường này từng giây từng phút.

Tô Dĩ Trần hiểu rõ hơn ai hết, trong lòng Cố Hàn Chu, anh chỉ là thế thân của bạch nguyệt quang.

Vậy nên khi làm việc phải thật cẩn thận để không mắc sai lầm.

Nói đến bạch nguyệt quang nhìn thấy nhưng không thể với tới được trong lòng Cố Hàn Chu…

Người đó chính là đoá hoa cao lãnh danh xứng với thực.

Tên của bạch nguyệt quang là Bùi Túc Nguyệt, cậu không chỉ là ánh trăng sáng trong lòng Cố Hàn Chu, mà còn là ánh trăng sáng của cả thành phố J.

Những người quen biết Bùi Túc Nguyệt, ai ai cũng yêu quý cậu.

Người cũng như tên.

Cậu ở trên cao vời vợi, là vầng trăng sáng lạnh lùng thanh khiết, một thiếu gia được vạn người yêu mến.

Nhà họ Bùi có uy tín và danh tiếng cao ở thành phố J, đồng thời có địa vị quan trọng và tầm ảnh hưởng ngang nhà họ Cố, nhà họ Lục và những gia tộc giàu có khác, bọn họ có mối quan hệ hợp tác với nhau. Một số gia tộc gần như nắm giữ toàn bộ huyết mạch kinh tế của thành phố J và các thành phố lân cận. Những doanh nhân, người nổi tiếng, đại gia và các gia đình giàu có… đều do nhà họ Cố, nhà họ Bùi, nhà họ Lục và đại gia tộc khác đứng đầu.

Bùi Túc Nguyệt ngậm thìa vàng lớn lên, tất cả mọi người đều yêu quý cậu, nói cậu ấy là đứa con của trời cũng không sai.

Hai nhà Cố, Bùi có quan hệ khăng khít qua nhiều thế hệ. Cố Hàn Chu từ nhỏ đã thích Bùi Túc Nguyệt, hắn lặng lẽ cho đi tình yêu mà không cần cậu phải hồi đáp, Bùi Túc Nguyệt cũng chưa bao giờ đáp lại tấm chân tình ấy.

Cố Hàn Chu dù có cố gắng đến đâu cũng không được bạch nguyệt quang đáp lại dù chỉ một chút. Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy, Cố Hàn Chu chỉ có thể im lặng chờ đợi Bùi Túc Nguyệt, đặt cậu ở một vị trí độc nhất vô nhị trong lòng hắn, không bao giờ có thể quên được. 

Sau khi Bùi Túc Nguyệt ra nước ngoài du học, Cố Hàn Chu không dám đi tìm, chỉ có thể âm thầm nhớ nhung.

Năm thứ ba sau khi Bùi Túc Nguyệt đi du học, Cố Hàn Chu đã phát hiện Tô Dĩ Trần có vài phần tương tự với Bùi Túc Nguyệt. Trong khoảnh khắc lần đầu nhìn thấy Tô Dĩ Trần, hắn đã ngẩn người một lúc lâu, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà ép Tô Dĩ Trần làm giao dịch với mình.



Cố Hàn Chu tuy rằng thích Tô Dĩ Trần vì khuôn mặt giống bạch nguyệt quang, nhưng cũng chỉ là thông qua khuôn mặt này nhìn thấy một người khác mà thôi. Cố Hàn Chu vẫn vô cùng chán ghét Tô Dĩ Trần, hơn nữa năm nay công việc của sếp Cố rất bận rộn, mười ngày nửa tháng không gặp mặt là chuyện bình thường. Vậy nên Tô Dĩ Trần không cần làm gì cả, việc nhẹ lương cao.

Vì phần tiền dư dả ấy, Tô Dĩ Trần đã cố bắt chước bạch nguyệt quang một cách hoàn hảo, còn giả bộ yêu Cố Hàn Chu sâu đậm.

Vô cùng rõ ràng.

Tô Dĩ Trần đã hoàn toàn lừa được mọi người bằng kĩ năng diễn xuất của mình.

Người nhà họ Cố từ trên xuống dưới, bao gồm cả Cố Hàn Chu, đều nghĩ rằng anh thật sự yêu hắn, còn yêu say đắm đến nỗi đánh mất chính mình.

Vì để Cố Hàn Chu được vui, anh không ngần ngại bắt chước bạch nguyệt quang một cách vụng về.

Dù mọi người có dùng từ ngữ ác độc nói xấu, anh vẫn nhẫn nhịn chịu đựng.

Tô Dĩ Trần thầm nghĩ, mình tất nhiên có thể nhẫn nhịn, tất cả là vì tiền, dù sao Cố Hàn Chu chi tiền phóng khoáng, đưa cho anh rất nhiều tiền, nếu anh không biểu hiện tốt thì sao xứng đáng với số tiền sếp Cố bỏ ra.



Cố Hàn Chu từ trên cao nhìn xuống Tô Dĩ Trần, ánh mắt lạnh lùng: “Sau này không được động vào đồ của Túc Túc, biết chưa?”

Tai Tô Dĩ Trần ù đi, chỉ nghe rõ được câu cuối.

Anh từ từ ngẩng đầu lên, trên chiếc cổ trắng nõn yếu ớt thấy rõ một vệt đỏ, đủ để biết được người kia đã dùng lực mạnh như thế nào. Trong mắt chỉ toàn là nước mắt xen lẫn với vẻ đau lòng, nhìn qua trông vô cùng đáng thương.

“Em biết rồi.” Tô Dĩ Trần khóc lóc gật đầu.

Giống như Cố Hàn Chu nói những gì, anh đều nghe thấy hết.

Thái độ của anh chỉ là nhẫn nhục chịu đựng... không hề tức giận.

Dáng vẻ này làm cho Cố Hàn Chu cảm thấy nhàm chán.

Bas

“Đừng khóc nữa, Túc Túc không giống như cậu, gặp chuyện chỉ biết khóc.” Cố Hàn Chu lạnh lùng nhìn anh: “Người như cậu, dù có cố đến đâu cũng không thể bằng một phần nghìn của Túc Túc.” Ở trong lòng hắn, Túc Túc luôn là ánh trăng hoàn hảo không tì vết, dù là ai thì cũng đều kém hơn cậu ấy.

Tô Dĩ Trần chậm rãi lau nước mắt, anh ngẩng đầu, nở nụ cười yếu đuối với Cố Hàn Chu: “Anh không thích, em sẽ không làm nữa.”

Cố Hàn Chu từ trên cao nhìn xuống Tô Dĩ Trần, khuôn mặt của anh khi cười thật sự rất giống Bùi Túc Nguyệt, mỗi lần hắn đều thông qua Tô Dĩ Trần nhìn thấy hình dáng của cậu ấy, cảm thấy như Túc Túc đang ở bên cạnh mình.

Đây cũng là nguyên nhân hắn dùng mọi cách để giữ Tô Dĩ Trần ở nhà họ Cố.

Tô Dĩ Trần có thể bắt chước người xuất chúng như Bùi Túc Nguyệt một cách hoàn hảo.

Nhưng mà, mọi người đều biết.

Tô Dĩ Trần thực chất là bắt chước bừa, chỉ là vẽ hổ giống chó* thôi.

*Cố bắt chước nhưng không thể giống hoàn toàn.

Bùi Túc Nguyệt là vầng trăng sáng trên bầu trời, cao xa vời vợi, vô cùng cao quý và đầy kiêu hãnh.

Tô Dĩ Trần chỉ là bùn trên mặt đất, một món đồ giả thấp kém, đồ giả vẫn mãi là đồ giả, sẽ không bao giờ thành đồ thật được.

Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa hai người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang