Cậu gọi ai là "chúng ta"?
Trong mắt Bùi Túc Nguyệt hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn. Cậu lặng lẽ quan sát khuôn mặt Tô Dĩ Trần, phát hiện vẻ mặt đối phương ngày càng lạnh hơn. Bùi Túc Nguyệt nở một nụ cười hoàn mỹ: "Khinh Chu, không có gì đâu, thật sự không sao, chúng tôi chỉ đang đùa thôi. Cậu xúc động như vậy không tốt đâu."
Cố Khinh Chu cau mày nhìn Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần cụp mắt xuống: “Ra ngoài được không? Tôi phải nấu bữa tối.”
"Đi thôi."
Bùi Túc Nguyệt dỗ dành ba chàng trai, đẩy họ ra khỏi bếp, sau đó quay lại nhìn Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần không nhìn cậu, anh bắt đầu rửa rau.
Bùi Túc Nguyệt ủ rũ quay đi.
Cố Hàn Chu nói tối nay không về, chỉ có vài người cùng nhau ăn tối.
Nghe nói tập đoàn Cố Thị đã gặp phải một cuộc tấn công từ một thế lực không xác định. Mạng lưới của công ty đang đối mặt với nguy cơ sụp đổ. Toàn bộ nhân viên kỹ thuật nội bộ của công ty đều đang tăng ca để sửa chữa và ngăn chặn thế lực không xác định này. Cố Hàn Chu cũng vì sự cố này mà thua lỗ dự án hàng trăm triệu, nên trong mấy ngày sắp tới hắn sẽ không về nhà.
Đêm đó.
Bùi Túc Nguyệt lại đến.
Tô Dĩ Trần vẫn chưa ngủ, anh nhìn Bùi Túc Nguyệt đang tự giác lấy chăn nệm trong tủ trải xuống sàn, đột nhiên đứng dậy bật đèn.
Mắt to trừng mắt nhỏ.
Tô Dĩ Trần cười nhạo: “Bùi Túc Nguyệt, Cố Hàn Chu đã chuẩn bị phòng ngủ chính cho cậu rồi, chỗ thoải mái như vậy mà không ngủ, mà ngày nào cũng đến phòng tôi nằm dưới sàn, cậu có ổn không?”
Bùi Túc Nguyệt đã dọn chỗ ngủ xong, ngồi khoanh chân dưới sàn, đôi mắt phượng của cậu chỉ sáng lên khi nhìn Tô Dĩ Trần. Đôi mắt đen láy lấp lánh như những kẻ tôi tớ trung thành nhất đang cầu xin tình thương của chủ nhân.
Cậu cười nói: "Ổ vàng và ổ bạc, đều không bằng ổ chó mà Tô Tô cho em."
Tô Dĩ Trần không muốn nói gì nữa, anh tắt đèn, coi như Bùi Túc Nguyệt không tồn tại.
"Chúc ngủ ngon, Tô Tô."
Bas
Giọng nói của Bùi Túc Nguyệt trong màn đêm yên tĩnh nghe rất êm tai, giọng điệu ôn nhu của cậu khiến người nghe tê dại.
Tô Dĩ Trần chạm vào vết thương trên cổ, mặt tối sầm: "Cậu không được phép lên giường khi tôi đang ngủ."
Bùi Túc Nguyệt nằm nghiêng về phía anh, lợi dụng ánh trăng mà nhìn Tô Dĩ Trần trên giường, cậu sẽ luôn tuân theo yêu cầu và mệnh lệnh của anh: “Được thôi, Tô Tô.”
Một đêm nhanh chóng trôi qua.
…
Ban ngày, Cố Khinh Chu và hai người còn lại đi chơi bóng, Cố Hàn Chu vì có việc ở công ty nên vẫn chưa trở về, nhà họ Cố một lần nữa chỉ còn Bùi Túc Nguyệt và Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần luôn cảnh giác với Bùi Túc Nguyệt, ngay cả khi cậu tỏ ra tử tế với anh, anh vẫn luôn cảm thấy Bùi Túc Nguyệt nhất định đang lừa anh vì Cố Hàn Chu.
Không phải những thứ trong tiểu thuyết anh đọc đều được viết như vậy sao? Sau khi trà xanh bạch nguyệt quang trở về nước đã dùng hết thủ đoạn để cướp đi chủ tịch cặn bã, dùng mọi cách đối phó với thế thân bên người chủ tịch.
Mặc dù phương pháp này của trà xanh bạch nguyệt quang… khiến anh không thể hiểu nổi.
…
Một ngày yên bình cứ thế qua đi, buổi tối, Bùi Túc Nguyệt lại lặng lẽ vào phòng Tô Dĩ Trần. Cậu luôn ngoan ngoãn nghe lời Tô Tô, Tô Dĩ Trần không cho cậu ngủ trên giường, cậu sẽ lấy chăn nệm trải xuống sàn, sau đó thu dọn và đặt lại gọn gàng vào buổi sáng, tuyệt đối sẽ không để Cố Hàn Chu, Cố Khinh Chu và những người khác nhận thấy điều gì bất thường.
Sau đó cậu sẽ làm bữa sáng tình yêu cho Tô Dĩ Trần…
Mọi thứ lặp đi lặp lại khoảng một tuần.
Chủ nhân của nhà họ Cố, Cố Hàn Chu cuối cùng cũng trở lại.
Tô Dĩ Trần sẽ không bao giờ bỏ bê ông chủ của mình.
Anh điều chỉnh tâm trạng, mỉm cười đi về phía Cố Hàn Chu, như thường lệ muốn giúp hắn cởi áo khoác.
“Bốp” một tiếng, cái tát bất ngờ khiến Tô Dĩ Trần ngẩn người.
Phòng khách trở nên vô cùng yên tĩnh.
Ngay lúc Cố Khinh Chu đang định mỉm cười gọi ‘anh’, liền nhìn thấy cảnh này.
Những người khác cũng tròn mắt kinh ngạc.
Bùi Túc Nguyệt đang đi xuống lầu, bước chân đột nhiên dừng lại, đôi mắt trở nên u ám, tay nắm chặt lan can.
Cố Hàn Chu nắm lấy cổ tay Tô Dĩ Trần, kéo anh ra ngoài.
Những người làm trong vườn chỉ có thể trơ mắt nhìn, không dám nói gì.
Cố Hàn Chu kéo Tô Dĩ Trần đến một nơi trống trải, ánh mắt giận dữ: "Tôi đã nói điều này với cậu bao nhiêu lần rồi? Tô Dĩ Trần, cậu hãy nhận thức rõ thân phận của mình đi, đừng luôn làm những chuyện vượt quá giới hạn! Cậu cho rằng mình là chủ nhân của cái nhà này sao? Muốn làm gì thì làm sao?"
Tô Dĩ Trần hơi ngẩn ra, không biết mình đã làm cho túi tiền hình người này không vui ở đâu. Anh che lại khuôn mặt bị đánh, ngơ ngác nhìn Cố Hàn Chu: “Anh, em đã làm gì sai?”
Cố Hàn Chu cười lạnh: “Cậu đã làm gì sai? Nếu không có người gọi điện báo cho tôi, tôi cũng không biết cậu vậy mà lại dám đánh Túc Túc! Tô Dĩ Trần, cậu to gan lắm, cậu biết tôi thích Túc Túc, vậy mà cậu còn nhỏ mọn không chịu chấp nhận em ấy, sao vậy? Túc Túc đã trở về, cậu ghen tị với em ấy sao?”
Đôi bàn tay của Tô Dĩ Trần siết chặt rồi lại buông lỏng.
"Tô Dĩ Trần, vì tôi không nhắc nhở cậu, nên cậu lộng hành đúng không? Cậu thực sự cho rằng trong một năm nay, tôi thật sự thích cậu sao? Không, chỉ cần có Túc Túc ở đây, cậu sẽ không bao giờ có thể so sánh được với em ấy."
Tô Dĩ Trần che mặt, cụp mắt xuống, giống như đang bất lực nghe Cố Hàn Chu mắng chửi.
Cố Hàn Chu lạnh lùng mím môi: “Nếu cậu dám làm thì hãy dám nhận. Tô Tô, chỉ cần cậu cúi đầu xin lỗi Túc Túc, tôi sẽ tha thứ cho cậu.”
"Không." Tô Dĩ Trần hiếm khi cãi lại Cố Hàn Chu.
"Cậu nói cái gì?" Cố Hàn Chu nắm lấy cằm của người tình nhỏ, cau mày nhìn cậu. Tô Dĩ Trần vẫn luôn ngoan ngoãn, hắn nói một, Tô Dĩ Trần không bao giờ dám nói hai. Hôm nay cậu uống nhầm thuốc gì vậy?
"Tôi nói là tôi sẽ không xin lỗi Bùi Túc Nguyệt." Tô Dĩ Trần chậm rãi nâng đôi mắt ửng đỏ lên, gằn từng chữ.
Cố Hàn Chu bỗng nhiên buông cằm anh ra, lạnh lùng nói: "Vậy cậu cứ đứng ở đây mấy tiếng để suy ngẫm đi."
Nói xong, Cố Hàn Chu liền xoay người rời đi.
Trong phòng khách.
Cố Khinh Chu nhìn thấy anh trai tức giận trở về, cậu ta có hơi sợ hãi: "Anh, Tô Dĩ Trần đâu?"
Ánh mắt Cố Hàn Chu lạnh nhạt, vẻ mặt tức giận: "Cậu ta không nghe lời, anh đuổi ra ngoài rồi."
"Anh ấy đi đâu?" Bùi Túc Nguyệt đứng trên hành lang, bóng râm che phủ khuôn mặt. Cậu dịu dàng nhìn Cố Hàn Chu, nhẹ nhàng mỉm cười.
Cố Hàn Chu nhìn thấy Bùi Túc Nguyệt, vẻ mặt liền dịu đi rất nhiều: "Túc Túc, em không cần phải xen vào chuyện của cậu ta, còn nữa." Hắn dừng lại một lúc, nói: "Mặt em có đau không?"
"Không đau." Bùi Túc Nguyệt không nhịn được đưa tay lên chạm vào má mình. Những dấu hôn, vết cắn và vết bầm đều, đều là dấu vết của tình yêu, cái tát mà Tô Tô dành cho cậu, đương nhiên cũng là ấn kí của tình yêu. Chỉ cần Tô Tô cho cậu, bất kể là thứ gì cậu cũng thích, vui vẻ chịu đựng.
Cố Hàn Chu ném áo vest lên ghế sofa, thở dài nói: “Xin lỗi Túc Túc, chuyện ở công ty khá khó giải quyết, mấy ngày nay anh đã bỏ bê em.”
"Không sao đâu." Bùi Túc Nguyệt mỉm cười, chính cậu là người đã bí mật tấn công công ty của Cố Hàn Chu, nếu không loại bỏ tên khốn Cố Hàn Chu ngu ngốc phiền phức này, làm sao mà cậu có thể đến gần Tô Tô được?
Tất nhiên, điều này không quan trọng, Bùi Túc Nguyệt dừng lại một lúc, chậm rãi đi xuống cầu thang, hỏi như không có chuyện gì xảy ra: "Tô Tô đang ở đâu?"