Vào ban đêm, thành phố Giang nhấp nháy trong ánh đèn, chợ đêm tấp nập người qua lại, xe cộ đông đúc nhộn nhịp.
Tô Dĩ Trần đang ngồi giữa hai chân Bùi Túc Nguyệt, chiếc quần bao lấy bờ m.ô.n.g anh, vòng eo hoàn hảo đang được đôi bàn tay khéo léo ôm chặt. Tô Dĩ Trần mặc một chiếc áo phông ngắn bó sát, làm vòng eo càng thêm tinh tế nhỏ nhắn, eo của anh rất bé, không có mỡ thừa, khi ôm vào có cảm giác rất tuyệt.
Đôi chân trắng trẻo hoàn hảo đặt trên ghế ô tô, trông mịn màng như ngọc bích. Thật khó để tưởng tượng đây là đôi chân của một người đàn ông.
Tô Dĩ Trần vòng tay qua cần cổ thon dài của Bùi Túc Nguyệt, mặt anh ửng hồng, cả người cũng trở nên nóng rực.
Bùi Túc Nguyệt ôm chặt người trong lòng, cảm nhận được dục vọng trong mắt anh càng lúc càng lớn. Cậu ngẩng đầu lên ra lệnh: “Lái xe nhanh lên.”
“Vâng.” Tài xế nghe xong lập tức đạp ga.
Trợ lý Kim chỉnh lại gọng kính, vẻ mặt lạnh băng sắp xếp lại tài liệu, mắt điếc tai ngơ với chuyện diễn ra ở ghế sau.
…
“Bùi Túc Nguyệt, sao cậu không hôn tôi?”
Lúc này, Tô Dĩ Trần đã thực sự say, đôi mắt anh mờ mịt nhìn người trước mặt, anh chỉ cảm thấy nốt ruồi son ở đuôi mắt người kia rất hấp dẫn.
“Tô Tô, anh say rồi.” Bùi Túc Nguyệt dùng tay lau mồ hôi trên trán Tô Dĩ Trần. Yết hầu khẽ lay động: “Em đưa anh về nhà họ Bùi, ở đó có thuốc giải rượu…”
“Hôn tôi đi.” Tô Dĩ Trần giữ cổ Bùi Túc Nguyệt.
“Tô Tô… anh say rồi.”
Bùi Túc Nguyệt không muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Nhưng không ngờ, ngay giây tiếp theo.
Tô Dĩ Trần vươn đầu lưỡi mềm mại ra l.i.ế.m nốt ruồi đỏ trên đuôi mắt Bùi Túc Nguyệt, mềm mại, dính dính, ẩm ướt.
Bàn tay ôm eo Tô Dĩ Trần lập tức siết chặt, đôi mắt phượng chăm chú nhìn anh.
Vùng da dưới mắt cậu ẩm ướt, cảm giác mềm mại vẫn còn, cậu nhìn thấy bộ dáng mê người của Tô Dĩ Trần, hơi thở như ngừng lại.
Tô Dĩ Trần ngồi quỳ lên đùi Bùi Túc Nguyệt, như vậy làm anh cao hơn Bùi Túc Nguyệt rất nhiều.
Anh vươn tay giữ chặt chiếc cà vạt màu đen của cậu, dùng lực kéo cậu lại gần mình.
Ánh mắt Tô Dĩ Trần kiêu ngạo, hơi thở phả vào mặt Bùi Túc Nguyệt, lạnh nhạt ra lệnh: “Cún con, nếu chủ nhân ra lệnh cho cậu hôn thì cậu phải hôn, không được phép làm trái.”
Bùi Túc Nguyệt bóp eo Tô Dĩ Trần, nhìn anh dưới ánh sáng mờ ảo. Anh giống một vị vua uy vũ ngồi trên cao, đang ra lệnh cho quan đại thần của mình.
Bas
Tô Dĩ Trần giống như sinh ra để ngồi trên ngai vàng nhìn xuống chúng sinh, anh xứng đáng được thần dân của mình tôn thờ như thần thánh, mọi người đều phải đầu hàng và quỳ gối dưới chân anh, cầu nguyện lòng thương xót của anh.
Anh là người có khả năng lãnh đạo bẩm sinh.
Trong mắt Bùi Túc Nguyệt chỉ còn một tình yêu cuồng nhiệt lưu luyến, cậu sẵn sàng quỳ gối vĩnh viễn dưới chân Tô Tô, sẵn sàng tuân theo mệnh lệnh của anh, cầu xin tình yêu từ anh.
Bùi Túc Nguyệt mỉm cười, nốt ruồi son ở đuôi mắt càng thêm phần quyến rũ, cậu thì thầm: “Tuân lệnh, chủ nhân của em.”
Nói xong, cậu ôm lấy mặt Tô Dĩ Trần, cẩn thận từng chút một nhấm nháp hương vị trong miệng anh.
Không khí trong xe trở nên vô cùng mờ ám.
Trợ lý Kim liên tục đẩy kính mắt.
Cùng lúc này.
Khi nhận được tin báo, Thẩm Nguyên chạy đến quán bar Vân Gian, anh ấy gặp được Tần Phi Phi, sau đó biết được biển số xe của người đưa Tô Dĩ Trần đi. Anh ấy nhanh chóng yêu cầu tài xế lái xe đuổi theo.
Thẩm Nguyên cúi đầu, không ngừng gửi tin nhắn đến [Mèo Tô Tô đáng yêu].
Không ai trả lời.
Trong lòng Thẩm Nguyên cảm thấy lo lắng, anh ấy sợ vì mình đến muộn mà Tô Tô bị người khác bắt đi, lỡ như gặp chuyện nguy hiểm…
Anh ấy nhìn kĩ lại biển số xe trước mắt, rất lâu mới có thể nhìn thấy rõ.
Sắc mặt Thẩm Nguyên ngay lập tức xấu đi.
Anh ấy nhận ra chiếc xe đó.
Đó là xe của nhà họ Bùi.
Bùi Túc Nguyệt?
Tại sao Bùi Túc Nguyệt lại đưa Tô Tô đi?
“Con mẹ nó, tên trà xanh c.h.ế.t tiệt!” Thẩm Nguyên thấp giọng chửi rủa, anh ấy tức giận quát lên: “Bám sát cho tôi!”
Thẩm Nguyên nhìn chằm chằm vào chiếc xe phía trước, bàn tay nắm chặt điện thoại, đầu ngón tay dần trở nên trắng bệch.
Anh ấy bắt đầu sợ hãi Bùi Túc Nguyệt sẽ làm hại đến Tô Dĩ Trần.
Giết người, vứt xác, chặt xác... đủ loại tình huống diễn ra trong đầu.
Thẩm Nguyên cố trấn an để bình tĩnh lại, anh ấy tự hỏi… Bùi Túc Nguyệt đưa Tô Tô đi có mục đích gì?
Bùi Túc Nguyệt không phải loại người đơn giản, cũng không phải người tốt bụng hiền lành như mọi người đồn đoán. Cậu đột nhiên về nước, mục đích có lẽ là vì Cố Hàn Chu mà trở về, cũng có khả năng biết được Cố Hàn Chu tìm được một người giống mình làm thế thân, nên mới lấy cớ để vào nhà họ Cố, tiếp cận Cố Hàn Chu, muốn cướp Cố Hàn Chu đi, sau đó… tranh thủ cơ hội tấn công Tô Tô.
Thậm chí, có khả năng ở nơi Cố Hàn Chu không thấy được, Bùi Túc Nguyệt nghĩ mọi cách để đối phó anh, Tô Tô sẽ phải kiên nhẫn chịu đựng sự ức h.i.ế.p của Bùi Túc Nguyệt vì thứ gọi là “Thỏa thuận hai năm”.
Tô Dĩ Trần vẫn luôn nhắc nhở anh ấy đừng can thiệp quá nhiều vào việc của anh, không nhịn được chuyện nhỏ sẽ phá hỏng chuyện lớn.
Thật là một kế hoạch ngu ngốc!
Tô Tô hiện giờ đang gặp nguy hiểm!
Còn muốn kế hoạch gì nữa chứ!
Thẩm Nguyên càng suy nghĩ càng khó chịu, hốc mắt anh ấy đỏ lên, hung hăng tự tát mình một cái: “Là do mày không bảo vệ được Tô Tô!”
Nếu Tô Tô xảy ra chuyện gì, anh ấy sẽ ân hận cả đời.
Tiếng tát vang dội khiến tài xế giật mình.
Tài xế nuốt nước miếng, bám sát chiếc xe phía trước, bình tĩnh nói: “Tổng giám đốc Thẩm đừng lo lắng, chủ tịch Tô là người uống ngàn ly không say, lại biết võ phòng thân, tính cách lại điềm tĩnh, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Nếu Tô Tô xảy ra chuyện gì…”
Thẩm Nguyên nghĩ ngợi, trong lòng đau nhói, anh ấy nắm chặt dây an toàn, lo lắng đến mức hai mắt đỏ bừng: “Mau lên! Sau không nhìn thấy chiếc xe kia nữa?”
Tài xế sợ hãi đổ mồ hôi hột: “Không biết tại sao… chiếc xe kia đã dẫn chúng ta đi loanh quanh mấy vòng.”
“Lạc mất rồi....”
Thẩm Nguyên siết chặt tay, đập mạnh vào cửa xe, nghiến răng nói: “Đi đến nhà cũ của nhà họ Bùi.”
Bùi Túc Nguyệt, nếu dám làm tổn thương Tô Tô, cậu không yên với tôi đâu!