Nhưng lại nhớ rõ sở thích của bạch nguyệt quang.
Bùi Túc Nguyệt cười nhẹ: “Anh Hàn Chu, không sao đâu, em đã uống thuốc chống dị ứng trước rồi, em có thể ăn bánh xoài này, hơn nữa em thèm xoài từ lâu rồi, anh không thể tước quyền ăn món ngon của em được.”
Nói xong, cậu lấy luôn phần bánh xoài của Tô Dĩ Trần, cười nói: “Tô Tô... nhìn có vẻ không thích bánh xoài lắm, cho em ăn được không?”
Tô Dĩ Trần quay đầu nhìn Bùi Túc Nguyệt, ánh mắt nghi ngờ, Bùi Túc Nguyệt thực sự đã uống thuốc chống dị ứng sao?
Bas
Bùi Túc Nguyệt nếm thử miếng bánh xoài, kem dính bên mép, cậu nhìn Tô Dĩ Trần, vươn đầu lưỡi l.i.ế.m kem trên môi, chiếc lưỡi mềm mại vô cùng linh hoạt, giống như móc câu, muốn câu dẫn hồn Tô Dĩ Trần.
“...”
Tô Dĩ Trần vẫn giữ khuôn mặt bình thản, tiếp tục nhai thức ăn.
Cố Hàn Chu thấy Bùi Túc Nguyệt ăn hai dĩa bánh xoài mà không xảy ra chuyện gì, lúc này mới yên tâm.
Trong suốt bữa trưa, mọi người lần lượt chúc mừng sinh nhật Cố Khinh Chu, Cố Khinh Chu được mọi người vây quanh, cười vui vẻ không ngừng, như một hoàng tử nhỏ được mọi người nâng niu, nhiếp ảnh gia chụp một tấm ảnh, rửa ra đưa tới cho cậu ta.
Khi Cố Khinh Chu nhận được bức ảnh, cậu ta thấy Tô Dĩ Trần trong đó, anh ngồi một bên, ánh mắt hơi trống rỗng, như có như không liếc về phía này, ánh mắt đen láy sáng ngời, anh không xấu, trong ảnh chụp trông rất nổi bật.
Nhiếp ảnh gia “ôi” một tiếng, nhân vật chính trong ảnh không được để bị mờ, nói rồi định lấy lại ảnh, chuẩn bị chụp lại cho Cố Khinh Chu một tấm khác.
Cố Khinh Chu nhanh chóng cất tấm ảnh đi, ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Ảnh này chụp đẹp mà?! Sao phải chụp lại, cứ lấy tấm này đi!”
Nhiếp ảnh gia thấy Cố Khinh Chu thích, cũng không nói thêm gì.
Cố Khinh Chu cầm tấm ảnh đó xem đi xem lại nhiều lần. Một lát sau, cậu ta lén lút liếc nhìn Tô Dĩ Trần, sau đó đi tìm nhiếp ảnh gia, chỉ vào mình, rồi chỉ về phía xa: “Anh, giúp tôi chụp thêm vài tấm giống như này. Nhớ chụp sao cho giống ảnh chụp chung của hai người, đừng để người đó phát hiện, nếu phát hiện ra, hừ! Anh c.h.ế.t chắc!”
“À?” Nhiếp ảnh gia ngơ ngác một lúc, anh ta còn chưa từng gặp yêu cầu nào như vậy.
…
Tô Dĩ Trần luôn cảm thấy ánh sáng từ ống kính làm mắt mình chớp nháy liên tục, anh xoa xoa mắt, thấy Cố Khinh Chu đang chụp ảnh, vậy nên anh nhanh chóng cầm ly nước hoa quả chạy sang chỗ khác, chuyển vị trí xong, anh lại thấy người khiến mình đau đầu, Lục Minh Thần.
Oan gia ngõ hẹp.
Không chọc được thì còn tránh được.
Lục Minh Thần không nhìn anh, chạy thẳng đến chụp ảnh chung với Cố Khinh Chu.
Tô Dĩ Trần đảo mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng Bùi Túc Nguyệt đâu. Không khỏi nhíu mày, Bùi Túc Nguyệt đâu rồi?
Bùi Túc Nguyệt vào trong nhà vệ sinh, sắc mặt cậu tái nhợt, đang gọi điện cho trợ lý Kim gửi thuốc tới.
Trên cánh tay và cổ cậu nổi lên một mảng phát ban đỏ, ngứa kinh khủng. Sau khi cúp máy, cậu lập tức cảm thấy một loạt các phản ứng dị ứng nghiêm trọng.
Cậu không hối hận chút nào, thậm chí trong lòng còn cảm thấy ngọt ngào.
Xoài của Tô Tô thật ngọt.
Dù có chết, cũng vẫn ngọt.
…
Buổi chiều, trời trong gió mát, mọi người nói cười vui vẻ trong bữa tiệc.
“Này! Tô Dĩ Trần!”
Cố Khinh Chu không chút khách khí gọi to.
Tô Dĩ Trần khó hiểu quay đầu lại.
Sau đó anh thấy Cố Khinh Chu ngẩng cao đầu khinh thường, khoanh tay nói: “Không phải nói là chuẩn bị quà sinh nhật cho tôi sao? Quà đâu? Sao vẫn chưa đưa cho tôi?”
Tô Dĩ Trần hơi ngơ ngác.
Cố Khinh Chu lập tức nổi giận: “Chết tiệt! Đừng nói với tôi là anh không chuẩn bị đấy!”
“Có chứ. Chỉ là…” Tô Dĩ Trần ngập ngừng: “ Quà tôi tặng có thể hơi... đơn giản.”
“Hừ! Nhanh lên! Đưa đây ngay! Nếu thật sự rẻ tiền như vậy, tôi sẽ lập tức vứt vào thùng rác!” Cố Khinh Chu kiêu ngạo, không giống như đang đòi quà, mà như đang cướp.
Tô Dĩ Trần lập tức lấy từ trong túi ra chiếc vòng tay đỏ tự làm, nhưng lại vô tình chạm vào một món đồ trang sức lạnh lẽo. Khuôn mặt anh đột nhiên biến sắc, động tác trên tay ngừng lại. Trong túi anh có thêm một thứ gì đó từ khi nào?
“Nhanh lên! Lề mề cái gì?” Cố Khinh Chu thiếu kiên nhẫn thúc giục.
Tô Dĩ Trần không thay đổi sắc mặt, lấy chiếc vòng tay đỏ ra, sau đó tự tay đưa cho Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu cầm chiếc vòng tay đỏ, khinh miệt nhìn qua, cười khẩy: “Tiểu Thần nói đúng, loại quà vớ vẩn này mà cũng dám tặng cho tôi, thật mất mặt!”
Cậu ta nhổ một bãi nước bọt, quay người bỏ đi, nắm chặt chiếc vòng tay đỏ trong lòng bàn tay, đợi khi không ai nhìn thấy, cậu ta mới đeo vào cổ tay, rồi kéo tay áo xuống che đi chiếc vòng, tặc lưỡi: “Vẫn khá đẹp.”
Cố Vãn Châu sớm đã để ý đến hành động của cậu con trai nhỏ, bà bước đến, cười khen: “Khinh Chu, đây là vòng tay đỏ tự làm sao? Tô Tô tặng cho con à? Rất đẹp.”
Cố Khinh Chu nhíu mày: “Đẹp gì chứ? Xấu c.h.ế.t đi được.”
Cố Vãn Châu thở dài, lắc đầu, mỉm cười xoa đầu con trai nhỏ.
Hai mẹ con trò chuyện một lúc, chưa được bao lâu, bỗng nhiên có tiếng chửi bới cực kỳ chói tai vang lên.
“Tô Dĩ Trần! Anh dám ăn cắp mà không dám nhận à?”
“Chiếc vòng tay bằng đá mặt trăng của thương hiệu ShiDe SDREO trị giá 15 vạn đô! Độc nhất vô nhị trên thế giới, anh đền nổi không?”
“Tô Dĩ Trần! Anh nói anh không ăn cắp, anh dám để người ta khám xét không?”
Trong buổi tiệc sinh nhật rộng lớn, mọi người đều bị giọng nói tức giận này thu hút, Cố Khinh Chu cũng tò mò nhìn qua.
Chỉ thấy ở giữa vườn đã có rất nhiều người vây quanh.
Lục Minh Thần giận dữ chỉ vào Tô Dĩ Trần, đôi mắt đỏ hoe, giọng vừa tức giận vừa ấm ức, như sắp khóc đến nơi. Còn Tô Dĩ Trần đối diện thì cúi đầu, vẻ mặt không thay đổi.
Trong buổi tiệc toàn là những nhân vật có tiếng trong giới thượng lưu, chỉ có mỗi Tô Dĩ Trần là lạc lõng. Lục Minh Thần lại là cậu ấm nhà họ Lục, được mọi người cưng chiều. Người thông minh đều biết đứng về phía ai. Họ không ngờ rằng Tô Dĩ Trần lại ăn cắp đồ của người khác, hành vi vô cùng bẩn thỉu, lập tức nhận được vô số ánh mắt khinh bỉ và coi thường.
“Tôi không ăn cắp.” Tô Dĩ Trần lặp đi lặp lại.
“Anh chính là người ăn cắp!” Lục Minh Thần quả quyết Tô Dĩ Trần đã trộm đồ của mình, ánh mắt đầy căm ghét và khinh bỉ, quay đầu cầu cứu anh trai.
“Anh à, anh phải tin em, hôm nay em có ở cùng anh ta một lúc, kết quả, kết quả là em phát hiện... phát hiện chiếc vòng tay đá mặt trăng anh tặng em sinh nhật mười tám tuổi, nó mất rồi, anh à!” Lục Minh Thần khóc, nắm lấy vạt áo anh trai, như một đứa trẻ con tủi thân tìm người nhà để bênh vực.
Lục Minh Phong xoa đầu em trai, sau đó lạnh nhạt nhìn về phía Tô Dĩ Trần đang bị mọi người chỉ trỏ. Hôm nay anh ta đã nhiều lần cảnh cáo người này, không ngờ bây giờ lại làm ra chuyện như vậy.
Khí thế của Lục Minh Phong rất lớn, áp bức đến mức mặt Tô Dĩ Trần trở nên tái nhợt. Anh ta nhướng mày, giọng nói mang theo vẻ uy nghiêm: “Chiếc vòng tay đá mặt trăng của em trai tôi mất, em ấy nghĩ là cậu ăn cắp. Nếu cậu không nhận, vậy hãy để người ta soát người đi.”