Một gương mặt đen đầy dầu nhờn, hàm răng vừa đen vừa vàng, dáng vẻ suy nhược giống như ham muốn quá độ. Thân hình gầy gò, nhìn là biết suy dinh dưỡng, đôi mắt nhỏ và đục, khuôn mặt vừa hung dữ vừa đờ đẫn.
Mọi người xôn xao nhìn người đàn ông đột nhiên xông ra.
Theo lý mà nói, nhà họ Lục có vệ sĩ duy trì trật tự, không thể để loại người... nhìn rất giống lưu manh đường phố xuất hiện ở bữa tiệc.
“Người này là ai vậy?”
“Người ông ta hôi quá.”
“Cứu tôi, hàm răng đen đó ghê quá đi mất.”
…
Trần Cường xông thẳng đến chỗ Tô Dĩ Trần.
Ông ta vừa khóc lóc vừa vỗ đùi tiến đến: “Trần Trần! Ba tìm con bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng tìm được! Cái thằng ranh con vong ân bội nghĩa này! Đi theo người đàn bà không biết xấu hổ đó bỏ rơi ba, còn nhận người khác làm ba! Con bỏ rơi ba!”
“Ba mắc bệnh nan y, xin con tiền chữa bệnh mà con cũng không cho! Con là đứa con bất hiếu! Công sức ba cực khổ nuôi con bao năm nay, con là đồ vong ân bội nghĩa, con nỡ đối xử với ba thế này sao!”
“Bây giờ con bám được đại gia, có tiền rồi, lập tức đá ba ra ngoài! Không thèm quan tâm tới ba! Ba chỉ xin con vài đồng, vậy mà con chặn ba luôn!”
Vài câu ngắn ngủi, biến Tô Dĩ Trần thành kẻ vong ân bội nghĩa, bất hiếu, bạc tình bạc nghĩa.
Trần Cường vừa nói vừa khóc, định ôm lấy Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần vừa nhìn thấy Trần Cường, anh lập tức lùi lại, khuôn mặt ghê tởm này, dù bao nhiêu năm không gặp vẫn khiến anh cảm thấy buồn nôn, dạ dày vốn dĩ đã bớt đau lại âm ỉ trở lại. Anh xoa bụng, mặt tái nhợt, nói: “Ông không phải ba tôi, tôi không biết ông.”
Trần Cường khóc rất “thương tâm”, ông ta chỉ vào Tô Dĩ Trần, nhìn những người khác trong buổi tiệc, lớn tiếng nói: “Mọi người làm chứng giúp tôi, làm chứng giúp tôi! Tôi là ba của đứa trẻ này! Nhìn xem bây giờ nó nói cái gì, nó không nhận tôi, nó nói nó không biết tôi! Bây giờ nó thay hình đổi dạng, bám vào người giàu, đi bán thân, lấy được bao nhiêu tiền, mà giờ lại nói không biết tôi!”
Nói xong, Trần Cường còn ngồi bệt xuống đất, khóc lóc thảm thiết, hoàn toàn không màng đến hình tượng, trông như một tên lưu manh đầu đường xó chợ, khiến mọi người xung quanh nhìn ông ta với ánh mắt khinh thường.
Một người ba như vậy, làm loạn ở buổi tiệc sinh nhật của người khác, thật là mất mặt.
Không cần biết người ba này mất mặt đến mức nào.
Nếu những gì ông ta nói là sự thật, chứng tỏ Tô Dĩ Trần là kẻ vong ân bội nghĩa, anh cũng không phải người tốt đẹp gì.
Triệu Kỳ Căn cười nhạo: “Đúng là ba nào con nấy, Tô Dĩ Trần, ba anh trách anh như vậy, anh không có gì để nói sao?”
Tô Dĩ Trần lạnh lùng nhìn bọn họ: “Có gì để nói sao?”
“Chẳng lẽ tôi phải nói ông ta mỗi ngày uống rượu, dùng chai rượu đánh tôi và mẹ tôi, suýt chút nữa đánh c.h.ế.t mẹ tôi, sau khi say rượu còn trút giận lên tôi, thậm chí đã từng nghĩ đến việc bán tôi đi. Một người ba như thế, tại sao tôi phải nhận?”
Xung quanh ồ lên kinh ngạc. Không khỏi nhìn Tô Dĩ Trần bằng ánh mắt thương hại.
Lục Minh Thần đứng bên cạnh căm hận nhìn Triệu Kỳ Căn, ra hiệu bảo ông ta tiếp tục.
Mục đích của họ là để Trần Cường không màng đến hình tượng làm loạn ở nơi công cộng, càng làm to chuyện càng tốt, để Tô Dĩ Trần mất mặt, để mọi người biết rằng Tô Dĩ Trần có một người ba đáng xấu hổ như thế nào. Để Tô Dĩ Trần không còn mặt mũi xuất hiện ở đây nữa!
Triệu Kỳ Căn từ phía sau đá Trần Cường một cái.
Trần Cường tiếp tục làm loạn, khóc lóc kêu gào, ông ta nhắm vào Cố Hàn Chu, vừa bò vừa quỳ vừa dập đầu bên chân Cố Hàn Chu, ra sức lấy lòng: “Sếp Cố! Con trai tôi là của cậu, chỉ cần cậu cho tôi năm ngàn vạn, tôi sẽ bán con trai tôi cho cậu, chỉ cần năm ngàn vạn... Cậu muốn làm gì với con trai tôi cũng được!”
Ánh mắt Cố Hàn Chu lạnh lùng, nhìn người ba đang khóc lóc, nước mắt nước mũi đầy mặt mà cảm thấy buồn nôn.
“Đây là… công khai bán con sao?” Triệu Kỳ Căn cười khẩy.
Mọi người xung quanh lạnh lùng nhìn trò hề này, ánh mắt càng lúc càng trở nên khinh thường.
Trò hề này kéo dài tổng cộng hai phút.
Sắc mặt Hoắc Nam Diên càng lúc càng lạnh: “Đủ rồi, tại sao lại để loại người này vào đây?” Bà nghiêm giọng gọi: “Bác Giang, nói bảo vệ tống cổ ông ta ra ngoài.”
“Vâng.” Bác Giang vẫy tay, lập tức gọi bảo vệ đến đuổi người.
Trần Cường mặt mày hoảng loạn, ông ta tiếp tục nắm lấy gấu áo Cố Hàn Chu: “Năm ngàn vạn! Chỉ cần năm ngàn vạn! Tôi chỉ cần năm ngàn vạn, con trai tôi cả đời này sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu! Chỉ cần năm ngàn vạn!”
Cố Hàn Chu lạnh lùng nhíu mày, không trả lời.
Làm loạn ở nơi công cộng như vậy, thực sự quá xấu hổ.
Lần trước là vì Tô Dĩ Trần.
Lần này cũng vì Tô Dĩ Trần, cùng với ba của Tô Dĩ Trần.
Bas
Cố Hàn Chu ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc nhìn Tô Dĩ Trần.
Thật mất mặt.
Buông tay là lựa chọn đúng đắn nhất.
Trần Cường thấy bảo vệ đã tới, lập tức lao đến trước mặt Tô Dĩ Trần. Giây tiếp theo, ông ta bị bảo vệ giữ chặt, không thể cử động.
Đôi mắt ông ta đỏ ngầu, giận dữ nhìn anh, miệng thốt ra những lời bẩn thỉu: “Mày cũng giống như con mẹ làm gái điếm của mày, đều là lũ vong ân bội nghĩa! Có tiền rồi thì quên ba mày! Đáng lẽ tao phải đánh c.h.ế.t mày! Đánh cho mày tàn phế! Để mày không dám chạy theo mẹ mày! Mày cứ chờ đấy! Tao sẽ tìm mày! Đồ con hoang! Mày không thể quên ba mày! Ba mày có đủ cách để mày phải nhận lỗi với ba mày! Có đủ cách để mày phải đưa tiền cho ba mày! Đồ khốn nạn! Đồ chó đẻ!”