• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi tay của Tô Dĩ Trần nắm chặt rồi lại nới lỏng, khuôn mặt anh dần tái nhợt, hai mắt rưng rưng.

Tô Dĩ Trần ngơ ngác nhìn bọn họ.

Anh lại nhìn Cố Hàn Chu, ánh mắt đau lòng cầu cứu.

Cố Hàn Chu từ từ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt buồn bã của Tô Dĩ Trần.

Hắn vậy mà có chút bực bội.

Nhưng cũng không có ý định mở miệng nói đỡ dù chỉ một câu.

Tô Dĩ Trần bị cười nhạo ra sao, bị sỉ nhục như thế nào, hắn không quan tâm.

Thậm chí còn không đặt ở trong lòng.

Hắn uống một ngụm nước, lạnh lùng nói: “Cậu đi ra ngoài đi, đừng ở đây nữa.”

Tô Dĩ Trần đứng đó, hứng chịu mọi ánh mắt chế giễu của mọi người, dường như rất đau lòng.

Tô Dĩ Trần nhịn không được nói thêm vài câu, đối mặt với bọn họ, sắc mặt tái nhợt hỏi: “Anh, em ở trong mắt anh thật sự không đáng một xu sao? Anh không thể vì em nói giúp một lời sao…”

Mọi người đều thích xem loại kịch này, suy cho cùng, con chim hoàng yến này của nhà họ Cố là trò đùa của mọi người và là đề tài trò chuyện của họ.

Rõ ràng chỉ là đồ thấp kém giả tạo, lại vọng tưởng bắt chước ánh trăng sáng cao xa vời vợi, sau đó làm tu hú chiếm tổ.

Nhưng trên thực tế, cho dù Tô Dĩ Trần có giống Bùi Túc Nguyệt đến đâu, cuối cùng vẫn không phải là cậu ấy. 

Cố Hàn Chu châm một điếu thuốc.

Hắn tựa lưng vào chiếc ghế sofa mềm mại, sau làn khói mờ, khuôn mặt điển trai bị che khuất, mắt nhìn thẳng vào Tô Dĩ Trần, phớt lờ sự khó chịu trong lòng.

Hắn lạnh lùng nói: “Nếu không thì cậu nghĩ sao?”

Thấy Tô Dĩ Trần sắp khóc đến nơi, Cố Hàn Chu không khỏi tức giận, hắn xoa xoa thái dương: “Mau đi ra ngoài, đừng ở đây làm chướng mắt tôi.”

“Được… em ra ngoài… mọi người từ từ nói chuyện, Em đi mua đồ ăn.” Sắc mặt Tô Dĩ Trần tái đi, hai mắt đỏ bừng, cố gắng nhịn xuống tất cả những ấm ức này.

Mọi người không khỏi cười nhạo khi thấy anh chỉ biết nhẫn nhịn chịu đựng.

Khi Tô Dĩ Trần cởi tạp dề đi ra ngoài, anh vẫn còn nghe thấy tiếng cười nhạo của đám thanh niên phía sau: “Cứu mạng, sếp Cố, anh ta không bằng một góc của Túc Túc, làm sao mà Túc Túc có thể như thế này được? Nhìn anh ta xem, thật là một tên hèn nhát! Hahaha.”

Tô Dĩ Trần ra khỏi biệt thự, đôi tai cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Anh lái xe đi mua đồ ăn, sau đó đi đến một nơi yên tĩnh.

“Alo” Tô Dĩ Trần xoa xoa giữa mày.

“Tô Tô, cậu dự đoán rất chính xác. Lần này, công ty chúng ta có thể cạnh tranh với hạng mục của nhà họ Cố, chúng ta bên này có quan hệ cũng có thị trường, đồng thời có triển vọng lớn. Rất nhiều nhà đầu tư để ý đến chúng ta rồi.” Trong điện thoại vang lên giọng nói trầm ổn của một người đàn ông: “Có 60% tỷ lệ thành công.”

“Tôi muốn thành công 100%.” Đôi mắt Tô Dĩ Trần trong veo, anh rất bình tĩnh, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt anh, tản ra vài phần tham vọng cùng quyết đoán: “Lần này chúng ta có thể làm được, tôi tin anh, Thẩm Nguyên.”

Thẩm Nguyên ở đầu dây bên kia mỉm cười, nghe được tiếng cười của anh ấy có phần vui vẻ: “Vẫn là sếp Tô của chúng ta có tham vọng có quyết đoán.” Nói xong, anh ấy thấp giọng nói: “Cậu chủ nhà họ Bùi sắp về tới, bữa tiệc ngày mai công ty của chúng ta cũng được mời tham dự, cậu… ở nhà họ Cố phải hết sức cẩn thận.”

Bas

“Ừ, tôi tự có chừng mực, Cố Hàn Chu rất hào phóng, còn cho tôi ở thêm một thời gian nữa.” Ánh mắt Tô Dĩ Trần sâu thẳm: “Ngày mai là buổi tiệc chào mừng Bùi Túc Nguyệt, tôi đoán bọn họ sẽ tìm cơ hội làm khó tôi. Ngày mai anh phải tập trung vào những ông chủ lớn nói chuyện về hạng mục, đừng tập trung vào tôi.”

“Được.” Thẩm Nguyên cười nói.

Gọi điện thoại xong, Tô Dĩ Trần liền xách đồ ăn trở về.

Khi về đến nhà thì trời đã tối.

Đám thiếu gia kia cũng đã về.

Trong phòng khách chỉ còn Cố Hàn Chu ngồi hút thuốc, hắn ngồi vắt chéo chân một cách sang trọng, đang xem báo cáo tài chính của tập đoàn, ánh mắt rất bình thản.

Tô Dĩ Trần nhìn chằm chằm vào bóng lưng Cố Hàn Chu, không thể phủ nhận, khi làm việc cho người lãnh đạo khó tính như vậy sẽ có áp lực rất lớn, anh rất ngưỡng mộ năng lực làm việc của Cố Hàn Chu.

Quá chuyên nghiệp, đó chính là mục tiêu mà anh thực sự muốn vượt qua.

“Về rồi à?” Cố Hàn Chu bình tĩnh nói.

“Vâng, em về rồi.” Tô Dĩ Trần thay đổi sắc mặt, anh đi đôi dép trong nhà vào, lấy cherry ra rửa sạch, sau đó đặt trên bàn trước mặt Cố Hàn Chu, trên môi nở nụ cười dịu dàng ân cần, dường như đã quên chuyện xảy ra hồi chiều, mím môi nói: “Anh… em mua cái này cho anh, nghe nói anh thích, anh ít khi về nhà… nên em…”

Anh cúi đầu, giống như đang buồn vì chuyện lúc chiều.

Cố Hàn Chu giơ điếu thuốc lên, nheo mắt nhìn anh, hắn hỏi: “Tô Tô, cậu buồn vì chuyện chiều nay sao?”

Đôi mắt Tô Dĩ Trần đỏ hoe, anh lắc đầu: “Em không buồn.”

Cố Hàn Chu vẫy tay: “Lại đây.”

Tô Dĩ Trần ngoan ngoãn đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Một bàn tay to lớn nhéo nhéo khuôn mặt anh.

Cả người Tô Dĩ Trần cứng đờ, không dám cử động.

Cố Hàn Chu nhìn đến quầng thâm mắt của Tô Dĩ Trần, nheo mắt nhìn về phía anh, khẽ cười: “Khóc luôn rồi, còn nói không buồn?”

Giọng điệu rất nuông chiều.

Cố Hàn Chu này dù làm chuyện gì đều không thể coi thường. 

Mũi Tô Dĩ Trần đỏ lên, cụp mắt xuống: “Bọn họ nói không sai.”

“Tô Tô.” Tình ý thể hiện trong tiếng gọi này của Cố Hàn Chu, cũng không biết gọi Tô Tô hay là Túc Túc.

Hắn chậm rãi nói: “Hôm nay là tôi sai.”

Tô Dĩ Trần được sủng mà sợ, nhìn chằm chằm vào hắn.

Ánh mắt Cố Hàn Chu cười như không cười nhìn anh, cảnh cáo nói: “Ngày mai là bữa tiệc của Túc Túc, cậu biết nên nói cái gì, không nên nói cái gì. Cậu rất nghe lời, cậu chỉ là trợ lý của tôi thôi, phải không?”

Tô Dĩ Trần run lên, cụp mắt xuống, hốc mắt chợt đỏ lên: “Vâng, em biết rồi.”

“Biết là tốt, không cần nấu cơm đâu, đi ngủ đi.” Cố Hàn Chu xua tay.

Tô Dĩ Trần ngoan ngoãn đi lên lầu, anh quay người lại, đôi mắt kiên định nhìn người đàn ông dưới lầu, sau đó quay về phòng mình.

Cố Hàn Chu nhả một làn khói thuốc. 

Hắn suy nghĩ đến việc ngày mai Túc Túc trở về, trên mặt liền hiện lên một nụ cười chân thành hiếm có.

Rất nhanh, ngày hôm sau tới rồi.

Chiếc máy bay từ từ đáp xuống mặt đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK