• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm trước tiệc sinh nhật của Lục Minh Thần.

Tô Dĩ Trần đang chuẩn bị trang phục để tham gia buổi tiệc.

Lúc này, màn hình điện thoại sáng lên, là một số máy bàn không rõ danh tính gọi đến. Tô Dĩ Trần nghĩ đó là cuộc gọi quảng cáo, nên đã trực tiếp ngắt máy, nhưng không ngờ người đó vẫn kiên trì gọi lại. Tô Dĩ Trần đành phải cầm lên nghe.

Đầu dây bên kia là tiếng ồn ào, tiếng hô hào ầm ĩ, tiếng trẻ con khóc, tiếng khoan điện… khiến Tô Dĩ Trần đau đầu.

Nhưng tiếng ồn còn chói tai hơn những âm thanh đó là giọng nam trầm khàn vang lên từ trong điện thoại: “Trần Trần à, còn nhớ…”

Ngay khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của người đàn ông, sắc mặt Tô Dĩ Trần trở nên trắng bệch.

Những ký ức đen tối và ác mộng từ thời thơ ấu lập tức bị khơi dậy, bóng tối, méo mó, đánh đập, chửi rủa, m.á.u me, tiếng khóc…

Trong những năm tháng ngây thơ hồn nhiên nhất của mình, cuộc sống của anh không có niềm vui, không có điều tốt đẹp, không có tiếng cười… Chỉ có vô vàn sự điên loạn và méo mó, người đàn ông giống như một cái bóng khổng lồ bao phủ lấy anh.

Nhịp tim anh chậm đi một nhịp, theo bản năng cảm thấy buồn nôn.

Khi đối phương chưa kịp nói gì thêm, Tô Dĩ Trần lập tức ngắt máy.

Anh nhìn vào đôi mắt của mình trong gương, sự lạnh lẽo khiến ngay cả bản thân anh cũng thấy sợ.

Trần Cường thậm chí đã tìm ra số điện thoại của anh.

Lần sau, có lẽ sẽ tìm đến nhà. 

Tô Dĩ Trần hít thở sâu, ép buộc bản thân phải bình tĩnh.

Chuông điện thoại lại reo.

Lần này Tô Dĩ Trần bình tĩnh hơn nhiều, anh nhấc máy.

Lời mắng nhiếc của Trần Cường liên tiếp ập đến: “Trần Trần! Đồ con hoang! Mày điếc à? Ngay cả điện thoại của ba mày cũng dám cúp! Mày giống con mẹ khốn nạn của mày, đều là một lũ vong ơn bội nghĩa, không bằng một con lợn! Nếu không phải ba mày cưu mang tụi mày, thì hai đứa khốn nạn tụi mày đã c.h.ế.t từ lâu rồi! Đồ vô ơn! Còn dám cúp điện thoại của ba mày à!”

“Hai kẻ vô ơn c.h.ế.t tiệt, rời nhà bao nhiêu năm, kiếm được nhiều tiền cũng không biết trở về phụng dưỡng ba mày? Mày nghĩ mày và mẹ mày có thể thoát khỏi tao sao? Không bao giờ! Tao nói cho mày biết, ba mày mãi mãi là ba mày! Mày mãi mãi phải quỳ xuống nhận lỗi với tao! Mày còn dám cúp điện thoại của tao?!”

Tô Dĩ Trần để điện thoại cách xa tai một mét, chờ tiếng mắng chửi từ đầu dây bên kia kết thúc, sau đó mới đặt điện thoại lại bên tai, anh bình tĩnh nói: “Ông có mục đích gì?”

Giọng Trần Cường khựng lại, sau đó cười khẩy: “Ba thua bạc, nợ ba ngàn vạn, Trần Trần, mày gửi cho ba năm ngàn vạn.”

Tô Dĩ Trần nhíu mày, định trả lời.

Trần Cường lại nói: “Mày đừng nói mày không có tiền, tao biết hết! Mày cặp với đại gia rồi! Tao nghe nói người giàu thích đàn ông, ở thành phố gọi là... gọi là đồng tính, haha, dù sao đàn ông cũng không sinh con, làm vợ bé là hợp nhất! Tiền kiếm cũng nhanh! Haha, Trần Trần, mày nhớ phục vụ sếp Cố cho tốt vào, à, xin thêm tiền, nếu người ta không cho, thì mày ngủ với người ta thêm vài lần. Ờ... mày cứ xin tổng giám đốc Cố năm mươi triệu, rồi chuyển tiền cho tao.”

Ông ta cảm thấy điều này vô cùng hợp lý, hoàn toàn không cảm thấy có gì sai.

Tô Dĩ Trần cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Về mặt pháp lý chúng ta không phải ba con. Tôi không có nghĩa vụ đưa tiền cho ông.”

“Sao mày có thể nói như vậy? Dù sao tao cũng đã nuôi mày khôn lớn!”

“Chiếc khóa vàng khắc tên của mày hồi nhỏ, tao vẫn giữ! Tao hỏi chuyên gia rồi, nó trị giá một trăm vạn!”

“Mày đưa tao năm ngàn vạn, tao sẽ trả lại đồ hồi nhỏ cho mày, dù sao cũng tiện cho mày tìm ba mẹ ruột của mình mà.” Trần Cường cười khẩy.

“Không cần.”

Đối với Tô Dĩ Trần, anh là một đứa con bị cha mẹ ruột vứt bỏ, là bông hoa dại bị bỏ rơi giữa núi rừng, là một ngọn cỏ dại, cho dù là rác rưởi, anh cũng có linh hồn và lòng tự trọng, có thể tự mình lớn lên dưới ánh mặt trời.

Gia đình đã bỏ rơi anh chỉ là quá khứ, hãy để nó mãi mãi chôn vùi, không cần tìm lại. Anh cũng không thèm quay đầu, chỉ bước tiếp về phía trước.

“Muốn bán thì bán, muốn vứt thì vứt. Tùy ông xử lý, Trần Cường, chúng ta không phải ba con, tôi không có nghĩa vụ gửi tiền cho ông. Làm ơn đừng làm phiền tôi và mẹ tôi nữa, nếu không... đừng trách tôi không khách sáo.”

Giọng Tô Dĩ Trần vô cùng lạnh lùng.

Bas

“Đồ c.h.ế.t tiệt! Mày thật sự không gửi tiền cho tao?” Trần Cường cao giọng.

Tô Dĩ Trần nhíu mày.

“Đúng, không gửi.” Giọng anh kiên quyết.

“Haha!” Trần Cường cười lạnh, đầy ẩn ý: “Vậy thì mày cứ đợi xem! Đồ chó! Tao đã cho mày cơ hội, là mày không biết trân trọng, đừng trách tao…”

Chưa kịp nói hết câu, Tô Dĩ Trần đã tắt máy, ném điện thoại lên giường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK