“Túc Túc.”
Cố Hàn Chu gọi.
Bùi Túc Nguyệt dừng chân, cậu quay đầu lại, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy là nốt ruồi đỏ ở khóe mắt, một sắc thái quyến rũ kỳ lạ nhuốm lên hàng mi, cậu sinh ra đã có vẻ đẹp hoàn hảo, khi cười lại thêm phần dịu dàng xen lẫn chút gợi cảm thuần khiết, một cảm giác như điện giật bất chợt xuất hiện.
Cố Hàn Chu nhìn vào khuôn mặt của đối phương, hơi sững lại, Túc Túc lúc nhỏ đã xinh đẹp đến mức không giống người thật, lớn lên lại càng thêm phần mê hoặc và quyến rũ. Đây là cảm giác hoàn toàn khác biệt với Tô Tô.
Tô Tô tuy có một số nét giống Túc Túc, nhưng…
Tô Tô khiến hắn muốn chiếm hữu.
Túc Túc khiến hắn muốn ngắm nhìn.
Cố Hàn Chu bước lên một bước, đôi mắt hắn chứa đựng một sự dịu dàng khó tả. Người mà hắn thực sự yêu chỉ có Túc Túc, chỉ yêu Túc Túc, và chỉ có người ưu tú như Túc Túc mới xứng đáng đứng bên cạnh hắn. Hắn khẽ nuốt nước bọt, từ từ nói: “Túc Túc, nghe anh nói ….”
Ánh đèn vàng nhạt làm tôn lên vẻ đẹp như thần tiên của Bùi Túc Nguyệt. Cậu khẽ nhếch môi, giọng nói dịu dàng và trong trẻo: “Hãy nói chuyện rõ ràng, anh Hàn Chu.”
“Được.” Cố Hàn Chu gật đầu.
Hai người đi đến nhà xe.
Cố Hàn Chu ngồi ở ghế lái.
Bùi Túc Nguyệt thì ngồi ở ghế phụ.
Bas
Bầu không khí trong xe im lặng.
Lâu sau, Bùi Túc Nguyệt phá vỡ sự tĩnh lặng này.
“Anh Hàn Chu, anh thích Tô Tô, đúng không?”
Cố Hàn Chu lái xe, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía trước, hắn chậm rãi nói: “Không, anh không thích cậu ta.”
“Thì ra là vậy à…” Bùi Túc Nguyệt nhẹ nhàng nhướng mày: “Anh Hàn Chu đã không thích anh ấy, tại sao không đuổi anh ấy ra khỏi nhà họ Cố? Để anh ấy tự sinh tự diệt một mình, còn hơn là mỗi ngày để trước mặt, thật chướng mắt.”
Một khoảng im lặng kéo dài.
Bùi Túc Nguyệt nhìn cảnh đêm phía trước, trong lúc Cố Hàn Chu không thể thấy, ánh mắt càng lúc càng lạnh.
“Anh Hàn Chu, im lặng lâu như vậy, có phải là thật sự đã thích Tô Tô rồi không?” Bùi Túc Nguyệt từ từ quay đầu nhìn hắn, trong mắt đầy tổn thương.
“Không có.” Cố Hàn Chu cảm thấy một sự hổ thẹn dâng lên trong lòng, hắn thở dài: “Túc Túc, người anh thật sự yêu là em.”
“Vậy sao…” Bùi Túc Nguyệt thở dài: “Có lẽ anh Hàn Chu vẫn chưa biết, em trở về nước là vì anh.”
“Em nhớ anh Hàn Chu từng nói sẽ đợi em, nhưng những gì em thấy chỉ là anh và Tô Dĩ Trần đang say đắm bên nhau, quên mất cả bản thân. Lẽ nào những gì anh nói trước đây, rằng sẽ đợi em, đều là lừa dối em sao?”
“Tất nhiên là không.” Cố Hàn Chu tiếp tục lái xe, bất an trước câu trả lời của Bùi Túc Nguyệt, hắn chậm rãi nói: “Túc Túc, anh không lừa dối em. Tô Dĩ Trần chỉ là giống em, nên anh mới đặc biệt chú ý đến cậu ta, ngoài điều đó ra, cậu ta không là gì cả.”
“Vậy thì... nếu anh Hàn Chu đã yêu em, hãy sớm đuổi Tô Dĩ Trần đi.”
Bùi Túc Nguyệt từ từ quay đầu lại.
Cậu khẽ nhếch môi, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Anh Hàn Chu còn nhớ thời niên thiếu, anh bị rơi xuống nước, em đã cứu anh, sau đó anh hứa với em, anh sẽ luôn yêu em, cũng sẽ luôn chọn em.”
“Phải.” Cố Hàn Chu nhớ lại chuyện năm đó vẫn cảm thán, “Lúc đó là lần đầu tiên anh có cảm giác đặc biệt với em.”
Bùi Túc Nguyệt khẽ cười, trong mắt lóe lên một tia u ám, làm sao cậu có thể nói với Cố Hàn Chu rằng người cứu hắn năm đó không phải là mình mà là Tô Tô. Tất nhiên cậu sẽ không để Cố Hàn Chu tranh giành người với mình. Tô Tô là của cậu, mãi mãi chỉ có thể là của riêng cậu.
“Chỉ cần anh Hàn Chu để Tô Dĩ Trần ra đi, em sẽ đính hôn với anh.”
“Tài sản nhà họ Bùi em nguyện ý làm của hồi môn cho nhà họ Cố, lễ đính hôn em sẽ tổ chức long trọng, trong lễ đính hôn em sẽ tuyên bố cho cả thế giới biết, người được chọn làm chồng sắp cưới của em.”
Đôi mắt Bùi Túc Nguyệt lấp lánh đầy tình ý.
Cậu đã dệt một tấm lưới, tấm lưới này từ thời niên thiếu đã bắt đầu dệt, đến bây giờ đã là thời điểm thu lưới tốt nhất. Mọi thứ đã được chuẩn bị, chỉ còn thiếu thời cơ. Chỉ đợi Cố Hàn Chu nhảy vào tấm lưới này, chuẩn bị đón nhận món quà lớn mà cậu đã chuẩn bị nhiều năm.
Bùi Túc Nguyệt tin rằng, biểu cảm của Cố Hàn Chu nhất định sẽ rất đặc sắc.
Cậu thừa nhận rằng thủ đoạn của mình vô sỉ và hèn hạ, nhưng cậu không sợ bị phản bội. Cậu cũng không muốn phải đối phó với Cố Hàn Chu như vậy, ai bảo Cố Hàn Chu chiếm đoạt Tô Tô hơn một năm nay. Cậu ghen, ghen đến phát điên, nghe thấy trong máy nghe lén những gì Cố Hàn Chu làm với Tô Tô, cậu hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t Cố Hàn Chu.
“Túc Túc, em thật sự đã sẵn sàng chưa? Sẵn sàng cho việc nhà họ Bùi và nhà họ Cố liên hôn?” Cố Hàn Chu dừng xe, quay đầu nhìn Bùi Túc Nguyệt, ánh mắt chăm chú. Bùi Túc Nguyệt cũng dịu dàng nhìn hắn.
“Ừm, em nghiêm túc.” Bùi Túc Nguyệt cười nhẹ.
Cố Hàn Chu siết c.h.ặ.t t.a.y lái, trong thoáng chốc, khuôn mặt Túc Túc không ngừng xuất hiện hình ảnh của Tô Tô.
“Anh Hàn Chu, em biết quyết định này đối với anh rất khó khăn, nhưng em có thể đợi anh.” Bùi Túc Nguyệt mở nụ cười ấm áp: “Đợi anh và Tô Dĩ Trần giải quyết dứt khoát, đợi anh đồng ý đính hôn với em.”
“Ngày và địa điểm lễ đính hôn em đã chuẩn bị sẵn. Anh Hàn Chu, chỉ chờ anh buông tay thôi…”
Bùi Túc Nguyệt cười nhẹ, đầy mong đợi nhìn Cố Hàn Chu.