Trong phòng họp.
Ban lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Cố thị lần lượt ngồi vào vị trí, thảo luận về kế hoạch nội bộ của công ty và các vấn đề hợp tác với tập đoàn Vân Thịnh, trọng tâm của cuộc họp nói về Vân Thịnh, công ty nổi lên như một ngôi sao đen trong những năm gần đây.
“Hiện nay Vân Thịnh đã phát triển đến mức chúng ta gần như không thể lay chuyển được vị thế của họ, người đứng sau công ty này có đầu óc thương mại rất mạnh, hơn nữa còn có mối quan hệ rộng, không chỉ chúng ta mà tập đoàn Lục thị cũng đang tìm cách hợp tác với Vân Thịnh. Chúng ta nên nghĩ đến việc hợp tác chứ không phải mua lại, tôi nghĩ với đầu óc và tham vọng của người sáng lập phía sau Vân Thịnh, họ sẽ không dễ dàng chấp nhận bị mua lại.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
Các lãnh đạo cấp cao khác gật đầu đồng ý.
Cuộc họp xoay quanh những vấn đề liên quan đến tập đoàn Vân Thịnh và nhiều vấn đề khác.
Đến bốn giờ chiều, cuộc họp mới kết thúc.
Tâm trạng Cố Hàn Chu phiền muộn, lái xe về nhà.
Biệt thự nhà họ Cố rất yên tĩnh, chỉ có thêm một người giúp việc và một người làm vườn, những việc này trước đây đều do Tô Dĩ Trần làm.
Cố Hàn Chu bước vào biệt thự nhà họ Cố.
Cố Khinh Chu nằm ườn trên ghế sofa chơi game, thấy hắn về, yếu ớt gọi: “Anh.”
Cố Hàn Chu cau mày giận dữ: “Lười biếng, vô công rồi nghề, như thế này mà coi được sao?”
Cố Khinh Chu nhún vai.
Cố Hàn Chu nhìn thấy vỏ hạt dưa vương vãi dưới đất, trên bàn lộn xộn, sách vở bừa bãi, tâm trạng hắn càng thêm bực bội.
Tô Dĩ Trần biết hắn mắc chứng sạch sẽ, khi anh ở nhà, nhà cửa luôn luôn sạch sẽ gọn gàng, làm sao có thể lộn xộn như bây giờ?!
Hắn giận dữ nói: “Cố Khinh Chu, dọn sạch chỗ này ngay!”
“Dù sao cũng có người giúp việc mà.” Cố Khinh Chu không hiểu lý do tại sao anh trai lại tức giận.
Cố Hàn Chu mắng em trai một trận, sau đó đi lên lầu.
Cố Khinh Chu lẩm bẩm: “Có bệnh không vậy? Mấy ngày nay như uống nhầm thuốc, đi khắp nơi gây phiền phức cho người khác.”
Cố Hàn Chu nằm trên giường lớn, mệt mỏi xoa trán, đưa tay lấy ly trà theo thói quen. Khi ly chạm đến môi, hắn mới phát hiện ra ly không có nước, tâm trạng càng thêm bực bội.
Khi Tô Dĩ Trần ở đây, nước trong ly luôn có nhiệt độ vừa phải, hắn không bao giờ phải lo lắng về những chuyện nhỏ nhặt này.
Khi Tô Dĩ Trần ở đây, anh sẽ nhẹ nhàng xoa đầu hắn, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh làm việc muộn quá, ít thức khuya sẽ tốt hơn.”
Quầng thâm mắt của Cố Hàn Chu rất rõ, không giấu được sự mệt mỏi, lần thứ hai mở số điện thoại của Tô Dĩ Trần.
Số điện thoại này đã bị hủy.
Cố Hàn Chu không có số điện thoại cá nhân của anh.
Thật ra hắn rất muốn thuê Tô Dĩ Trần về làm người giúp việc.
Dù sao Tô Dĩ Trần cũng không có nhiều tiền, chi phí điều trị cho mẹ anh rất đắt, mỗi năm tốn mấy ngàn vạn, Tô Dĩ Trần chắc chắn sẽ sớm hết tiền, đến lúc đó sẽ không còn cách nào khác…
Cố Hàn Chu nhớ lại hình ảnh Tô Dĩ Trần nước mắt lưng tròng, trong lòng không khỏi lại thương hại anh.
Tô Dĩ Trần rời xa hắn, sẽ không thể sống nổi.
Tô Dĩ Trần yêu hắn sâu đậm, yêu mà không cần đáp lại, thật đáng thương.
Hắn nghĩ việc Tô Dĩ Trần trở lại bên cạnh mình là một chuyện dễ dàng, chỉ cần ngoắc ngón tay, nhẹ nhàng dỗ dành một chút.
Hắn nhờ người điều tra số điện thoại cá nhân của Tô Dĩ Trần. Sau đó gọi một cuộc điện thoại, chuông điện thoại reo ba tiếng rồi bị ngắt.
Người nhận từ chối nghe…
Cố Hàn Chu cau mày, lại gọi thêm lần nữa.
Lần này, điện thoại được kết nối.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy vẻ nghi ngờ của Tô Dĩ Trần: “Tổng giám đốc Cố?”
Cố Hàn Chu mỉm cười, quả nhiên là yêu mình, ngay cả số điện thoại của mình cũng nhớ rõ như vậy.
“Tô Tô, cậu có thiếu tiền không?”
“...”
“Tôi có thể trả lương cao thuê cậu về làm người giúp việc cho nhà họ Cố.”
“...”
Cố Hàn Chu không đợi được câu trả lời, hắn cau mày không hiểu.
Giọng nói lạnh lùng và xa cách của Tô Dĩ Trần truyền tới: “Tổng giám đốc Cố, chúng ta đã chấm dứt mối quan hệ này rồi, sau này cũng không còn bất kỳ giao dịch nào nữa.”
Cố Hàn Chu nắm chặt điện thoại, cơn giận không rõ nguyên nhân bùng lên, đôi mắt đỏ ngầu vì mệt mỏi của hắn lúc này như một con thú dữ, hắn lạnh lùng nói: “Đừng có mà không biết điều…”
“Tút.”
Cuộc gọi đã bị ngắt.
Sắc mặt Cố Hàn Chu trở nên cực kỳ khó coi.
Tô Dĩ Trần đã dám ngắt điện thoại của hắn.
Trước đây Tô Dĩ Trần chưa bao giờ ngắt điện thoại của hắn!
Sao cậu ta dám ngắt điện thoại của mình?!
Cơn giận không rõ nguyên nhân xông thẳng lên đỉnh đầu, Cố Hàn Chu không thể kiểm soát hành vi của mình, hắn ném điện thoại xuống sàn nhà, linh kiện của điện thoại văng ra tứ phía, hắn mắng chửi: “Tô Dĩ Trần, cậu là thứ không biết điều! Đây là cơ hội duy nhất tôi cho cậu để quay trở lại, là bản thân cậu không muốn, sau này đừng có cầu xin tôi!”
Người trong nhà chú ý đến hành động nổi giận trong phòng làm việc của hắn.
Cố Khinh Chu ngây ngốc nhìn anh trai đang mất kiểm soát.
Cậu ta nhẹ nhàng đóng cửa lại, lén lút gọi điện cho Tô Dĩ Trần, nhỏ giọng nói: “Tô Tô, anh trai tôi nổi giận dữ lắm.”
Bas
Tô Dĩ Trần trả lời: “Liên quan gì đến tôi. Không có chuyện gì thì đừng gọi tôi.”
Nói xong lập tức cúp máy.
Cố Khinh Chu ngơ ngác nhìn điện thoại.
…
Cố Hàn Chu tức giận, đau đầu nằm trên giường lớn, mãi đến tận mười giờ tối mới gọi điện cho đối tác kinh doanh, hẹn gặp nhau ở quán bar Vân Gian để uống rượu.
Hắn không biết tại sao đầu lại đau, n.g.ự.c cũng rất bức bối, hắn cần uống rượu để giải sầu, uống rượu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.