“Không phải ngẫu nhiên mà anh ta có thể đạt được thành tựu như bây giờ. Tất nhiên, may mắn cũng là một phần quan trọng.” Lục Minh Phong chỉ tay vào đầu mình, nói với giọng tán thưởng: “Người đàn ông đứng sau Vân Thịnh quả là một thiên tài. Nếu có cơ hội phát triển, thì chẳng bao lâu nữa nó sẽ trở thành cái cây cao chót vót mà cả tôi và cậu đều không thể lay chuyển được.”
“Mọi thứ đã sẵn sàng, tất cả những gì người này cần chỉ là cơn gió đông. Hiện tại, bọn họ chỉ cần một bàn đạp là có thể lên đến đỉnh cao. Chúng ta không nên coi thường thành tựu của họ. Chúng ta cần phải thiết lập mối quan hệ với Vân Thịnh trước khi nó thực sự phát đạt.”
Lục Minh Phong cười khẽ: “Việc thu mua lại mà tổng giám đốc Cố đề cập, theo sự hiểu biết của tôi về người sáng lập Vân Thịnh, anh ta là người kiêu ngạo và sẽ không sẵn lòng để những gì mình vất vả tạo dựng bị mua lại đâu.”
Cố Hàn Chu cười lạnh: “Chỉ là một doanh nghiệp mới mà thôi, tuy có khí thế mạnh mẽ, nhưng gốc rễ không ổn định như các gia tộc lớn, lại không có đủ tiềm lực về vốn để cạnh tranh với chúng ta.”
Lục Minh Phong lại ẩn ý nói: “Tổng giám đốc Cố hơi kiêu ngạo khi nói ra những lời này đấy. Bây giờ chúng ta không phải những người duy nhất biết tiềm năng của Vân Thịnh. Nhà họ Hoắc ở Phong Thành và các thế lực khác cũng đang nhìn chằm chằm vào Vân Thịnh. Vô số các công ty đều đang muốn hợp tác với bọn họ. Tổng giám đốc Cố muốn trấn áp nó, e là thương địch một ngàn, hại mình tám trăm.”
“Vậy chúng ta cạnh tranh công bằng đi, xem ai có thể thiết lập quan hệ hợp tác với Vân Thịnh, là anh, hay là nhà họ Cố sẽ thu mua được Vân Thịnh trước.” Cố Hàn Chu nhấp một ngụm rượu.
Tại thời điểm này, chủ đề về “Vân Thịnh” tạm thời kết thúc.
Trong quán bar, ánh sáng mập mờ nhấp nháy chiếu sáng quần áo Tô Dĩ Trần, khuôn mặt anh xinh đẹp đến mức gần như hoàn hảo.
Yết hầu Cố Hàn Chu khẽ động, hắn rót rượu đưa cho Tô Dĩ Trần, lạnh lùng ra lệnh: “Uống đi.”
Tô Dĩ Trần không muốn uống rượu, anh do dự, Cố Hàn Chu lập tức mất kiên nhẫn, đổ rượu vào miệng Tô Dĩ Trần.
“Khu, khụ, khụ.” Tô Dĩ Trần bị sặc, khuôn mặt anh đỏ bừng, rượu tràn ra chiếc áo bó sát.
Anh biết uống rượu, thậm chí uống ngàn ly cũng không say, nhưng uống rượu vào sẽ bị đau bụng, vậy nên mấy năm nay anh rất ít khi đụng tới nó.
Trong mắt Cố Hàn Chu, Tô Dĩ Trần không biết uống rượu, nghĩ anh uống thì sẽ say. Hắn muốn thấy bộ dạng say khướt của Tô Dĩ Trần, khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi ướt át, quả thực rất đẹp.
“Anh ta không biết uống rượu, anh Cố, sao anh lại trêu chọc anh ta như vậy?” Triệu Kỳ Căn chế nhạo anh.
“Được rồi, hát đi.” Cố Hàn Chu cáu kỉnh buông tay.
Rất nhiều ánh mắt chế nhạo nhìn vào Tô Dĩ Trần, anh chỉ cảm thấy buồn chán.
Tô Dĩ Trần kiếm cớ đi vệ sinh, sau đó rời khỏi quán bar.
Anh đi một mạch ra khỏi quán, ngồi ở cửa.
“Chào bạn học Tô.”
Một giọng nữ đột ngột vang lên, Tô Dĩ Trần giật mình.
Tần Phi Phi đến ngồi cạnh Tô Dĩ Trần, đưa cho anh một điếu thuốc:
“Cậu muốn hút thuốc không.”
Tô Dĩ Trần từ chối: “Không, cảm ơn.”
“Tôi hút một mình vậy.” Tần Phi Phi châm điếu thuốc, cô nhếch khóe môi: “Tôi nhớ hồi còn đi học, cậu làm đủ thứ chuyện, uống rượu, trốn học, hút thuốc... Cậu là cái gai trong mắt giáo viên, học sinh hư trong mắt học sinh giỏi. Cậu là đại ca trường, nhưng thành tích học tập của cậu rất tốt, lần nào cậu cũng đứng thứ nhất.”
“Ừm…” Tô Dĩ Trần xấu hổ, nói: “Tuổi trẻ bồng bột, ngu dại, quá tội lỗi rồi.”
Nhưng…
“Trước đây chúng ta học cùng trường sao?” Tô Dĩ Trần nghi hoặc nhìn cô ấy. Tần Phi Phi là bạn gái tin đồn của tam thiếu gia nhà họ Hoắc, cô ấy là một người đẹp nổi tiếng với tính cách mạnh mẽ, đã có một đế chế doanh nghiệp của riêng mình, đóng vai trò quan trọng trong giới kinh doanh.
Hoàn cảnh của bọn họ không giống nhau.
Ánh mắt Tần Phi Phi sáng ngời, cô ấy mỉm cười: “Bạn học Tô, tôi sẽ không bao giờ quên cậu.”
“Ừm…”
Nói xong, Tô Dĩ Trần mới nhớ ra, hồi cấp ba, lớp bên cạnh có cô bạn mập tám mươi cân, cô ấy luôn rụt rè, tính tình nhu nhược, không dám chống cự lại sự bắt nạt của đám ăn chơi. Bây giờ, cô ấy đã trở nên duyên dáng và thanh lịch, trở thành nữ giám đốc xinh đẹp khiến mọi người trong giới đều ngưỡng mộ.
Thật khó để nhận ra.
“Tôi nhớ rồi, Tần Phi Phi, là cậu.”
Tần Phi Phi vui vẻ nở nụ cười, cô ấy quay đầu nhìn Tô Dĩ Trần: “Tô Tô, nếu được, mình hi vọng cậu đừng thích Cố Hàn Chu nữa, anh ta không phải là người tốt, anh ta đối xử với cậu…”
“Tôi biết.” Tô Dĩ Trần không muốn nói về vấn đề này, lập tức đổi chủ đề, hiện tại chỉ có Cố Hàn Chu và Túc Túc biết về mối quan hệ cụ thể giữa anh và hắn. Đối với người khác, anh không muốn mạo hiểm tiết lộ sự thật.
“Tôi chỉ thích anh ấy thôi.” Thích tiền…
Tần Phi Phi thở dài: “Tô Tô, lúc trước cậu không phải là kiểu người vì tình yêu mà liều mạng như vậy.”
Tô Dĩ Trần mím môi, anh ngắt lời Tần Phi Phi. Anh hỏi: “Cái đó… cậu ấy hiện tại thế nào?”
Anh hỏi xong, cảm thấy có phần không thoải mái: “Năm đó, tôi vì chuyện gia đình mà vội vàng rời đi, cậu ấy còn hẹn tôi ra ngoài ăn tối, nhưng tôi lại không thông báo cho cậu ấy biết, tôi rời đi không nói một lời. Sau khi tôi đi, cậu ấy như thế nào?”
“Cậu đang nói đến… Bùi Diệu?”
Điếu thuốc trong tay Tần Phi Phi rơi xuống.
Bas
“Ừm.” Tô Dĩ Trần gật đầu.
Ký ức của Tần Phi Phi hiện về trong đầu, ánh mắt cô ấy sáng lên, chậm rãi nói: “Chết rồi.”