• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Dĩ Trần vừa quay đầu lại, nhìn thấy Lục Minh Thần và vài người bạn đang cười cười nói nói tiến về phía mình.

Lục Minh Thần là nhân vật chính của buổi tiệc sinh nhật, cậu ta ăn mặc lộng lẫy, trông như một hoàng tử nhỏ thời trung cổ.

Cậu ta được mọi người vây quanh, kiêu ngạo hất cằm, rõ ràng là đang tiến về phía Tô Dĩ Trần.

Tô Dĩ Trần không muốn gây rắc rối với Lục Minh Thần, cúi đầu quay lưng định rời đi, không ngờ lại bị Lục Minh Thần lạnh lùng quát.

“Đứng lại.”

Bước chân của Tô Dĩ Trần lập tức dừng lại.

Anh quay đầu, ánh mắt bối rối: “Có chuyện gì vậy?”

Lục Minh Thần khoanh tay nhìn anh, thái độ vô cùng kiêu ngạo.

Cả hai có chiều cao tương đương, tuổi tác cũng tương đương.

Nhưng địa vị của họ lại cách biệt một trời một vực.

Một người là thiếu gia của gia đình danh giá, được cưng chiều hết mực;

Một người là thế thân bẩn thỉu thấp hèn, bị giới nhà giàu nuôi nhốt như một con chim hoàng yến.

Lục Minh Thần ăn mặc sang trọng, từ đầu đến chân đều đáng giá hàng vạn, dây chuyền, đồng hồ và các phụ kiện khác đều có giá trị không nhỏ. Tô Dĩ Trần thì ngược lại, anh ăn mặc giản dị, không có một món phụ kiện nào, thậm chí tóc còn che khuất mắt, cả người gầy gò thiếu tự tin, giữa đám thiếu gia giàu có này, trông anh như ngọn cỏ dại không đáng giá.

Mấy thiếu gia của giới hào môn ở thành phố Giang do Lục Minh Thần dẫn đầu từng người một cười nhạo: “Anh hỏi có chuyện gì à? Dĩ nhiên là thiếu gia Tiểu Thần của chúng tôi đến tìm anh xin lỗi rồi!”

“Tôi khinh! Anh ta là cái gì mà cũng xứng để Tiểu Thần phải xin lỗi?!”

“Nghe nói anh là cái tên làm thế thân cho Túc Túc à? Tôi thấy đâu giống lắm! Xấu xí như vậy mà cũng dám bò lên giường của tổng giám đốc Cố?! Đúng là không biết xấu hổ!”

“Chúng tôi còn nghe nói ở quán bar Vân Gian lần đó, anh bị bốn gã đàn ông thay phiên nhau... Hahaha, Tô Dĩ Trần, anh thật là bẩn thỉu, nếu tôi là anh thì đã không có mặt mũi nào đến dự tiệc sinh nhật của Tiểu Thần.”

Lục Minh Thần nâng cằm, mặc kệ bạn bè mình sỉ nhục Tô Dĩ Trần, thật ra đây chính là ý của cậu ta.

“Anh ta không biết xấu hổ ở nhiều chỗ lắm, cả thành phố Giang này đều biết Tô Dĩ Trần đã từng làm gì, anh ta có một ông bố phạm tội, một bà mẹ làm gái mại dâm bị nhiễm bệnh, anh ta cũng từng đi bar, làm những chuyện như vậy, không biết cơ thể đã bẩn thỉu đến mức nào rồi! Chậc chậc chậc, một gia đình bẩn thỉu mới có thể dạy dỗ ra một người bẩn thỉu hèn hạ như thế!”

“Anh ta cũng là một kẻ bán thân, nói trắng ra là đi bán mình! Ở thành phố Giang ai mà không biết Tô Dĩ Trần và tổng giám đốc Cố có giao dịch bẩn thỉu? Anh ta chủ động bò lên giường của tổng giám đốc Cố, xin tiền anh ấy, thật sự không biết xấu hổ.”

Sắc mặt Tô Dĩ Trần ngày càng lạnh: “Nói đủ chưa?”

“Chưa đủ! Anh và mẹ của anh, đều là…”

Người đó còn chưa kịp nói hết câu đã bất ngờ bị tát mạnh một cái. Cậu ta bị đánh đến mức mặt mất cảm giác, khóe miệng cũng rỉ máu, cả người ngã xuống đất, ánh mắt mơ màng, rõ ràng là không biết chuyện gì vừa xảy ra.

Những người xung quanh đều kinh ngạc tản ra.

Sức lực của Tô Dĩ Trần quá lớn.

Hoàn toàn không giống sức của người bình thường.

Giống như người đã từng học võ.

Tô Dĩ Trần khởi động cổ tay, ánh mắt lạnh lẽo như băng: “Lục Minh Thần, quản cho tốt cái miệng của mấy người bạn chó của cậu, lần sau sẽ không chỉ là một cái tát đơn giản đâu.”

“Anh!” Sắc mặt Lục Minh Thần trắng bệch, cậu ta không ngờ Tô Dĩ Trần lại dám phản kháng, còn dám ra tay!

Trước đây anh luôn tỏ ra nhu nhược, ngoan ngoãn chịu đựng!

Bas

Tô Dĩ Trần tất nhiên có thể nhẫn nhịn.

Nhưng đối phương lại sỉ nhục đến gia đình anh, là điều không thể tha thứ.

Anh cố gắng làm mọi thứ chỉ để bảo vệ gia đình, bảo vệ người mà anh quan tâm.

Nhưng mấy người này sỉ nhục mẹ của anh, sao anh có thể nhịn được?

Lục Minh Thần hít sâu một hơi, cậu ta không thể hành động nông nổi, nếu không sẽ bị anh trai và mẹ trách mắng. Hiểu rõ mục đích mình đến đây hôm nay, cậu ta đá người bạn đó một cái, giận dữ nói: “Ai cho cậu nói lung tung vậy? Mau xin lỗi Tô Tô!”

Lời vừa dứt, Lục Minh Thần cười tươi bước tới, nắm lấy tay Tô Dĩ Trần: “Anh đừng giận. Tôi sẽ giúp anh dạy dỗ bạn tôi thật tốt.”

Tô Dĩ Trần vô cảm nhìn cậu ta.

Sắc mặt Lục Minh Thần cứng đờ, sao Tô Dĩ Trần không ăn mềm cũng không ăn cứng?

Dù cậu ta làm gì, đối phương cũng chỉ có một biểu cảm, cậu ta thậm chí không hiểu được tâm lý thật sự của đối phương. Chẳng hạn như lúc này, không phải Tô Dĩ Trần sẽ ngoan ngoãn nói rằng mình ổn sao?

Tô Dĩ Trần không nói gì, lạnh lùng nhìn Lục Minh Thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK