Bùi Túc Nguyệt bế Tô Dĩ Trần trên tay, từ từ bước vào cổng biệt thự cũ của nhà họ Bùi.
Dưới ánh đèn màu trắng, đôi mắt phượng cao quý xinh đẹp của cậu toát lên vẻ lạnh lùng: “Tối nay canh cửa, không ai được phép vào đây.”
“Vâng!”
Hàng chục vệ sĩ đang canh giữ ngôi nhà, đứng thành một vòng từ trong ra ngoài, ngay cả một con ruồi cũng không thể lọt vào được.
Bùi Túc Nguyệt ôm Tô Dĩ Trần, từng bước từng bước đi vào ngôi nhà tráng lệ. Giúp việc cửa chào đón vị chủ nhân đã lâu không trở lại.
Bùi Túc Nguyệt nhìn ngôi nhà quen thuộc nhưng lại xa lạ mà cậu đã sống từ nhỏ, trong mắt hơi ớn lạnh.
Ký ức tuổi thơ không hề tốt đẹp, thậm chí có thể nói là kinh hãi mỗi khi nhớ lại. Người ba ích kỷ buộc cậu phải hoàn hảo trong mọi việc, người mẹ kế luôn lén lút đánh đập cậu, và người em kế luôn cướp đoạt những thứ thuộc về cậu.
Ông ta rõ ràng là ba ruột của cậu, nhưng lại luôn coi cậu như một công cụ, huấn luyện khắc nghiệt. Ông ta rõ ràng có một tình nhân vô liêm sỉ và một đứa con ngoài giá thú, nhưng bọn họ lại công khai coi mình là chủ nhân của nhà họ Bùi.
Cậu ghét tất cả mọi thứ ở đây.
Mặt Tô Dĩ Trần đỏ bừng, anh nép vào trong n.g.ự.c Bùi Túc Nguyệt, rên lên vài tiếng.
Khóe môi Bùi Túc Nguyệt hơi cong lên, từ giờ trở đi, nơi này sẽ có dấu vết thuộc về cậu và Tô Tô.
Nhà họ Bùi thuộc về Tô Tô.
Bùi Túc Nguyệt cũng thuộc về Tô Tô.
Cậu muốn đặt vào tay Tô Tô tất cả mọi thứ của mình.
Dù có là tài sản hay quyền lực, thể xác hay linh hồn…
Tất cả mọi thứ đều là của Tô Tô.
Hai người lên tầng năm, vào phòng ngủ chính.
Bùi Túc Nguyệt nhẹ nhàng đặt Tô Dĩ Trần lên giường, cậu bỏ giày, tất và quần áo giúp anh.
Cậu bế anh vào phòng tắm, hai người tắm cùng nhau.
Bas
Sau đó Bùi Túc Nguyệt ôm Tô Dĩ Trần ra, giúp anh sấy khô tóc.
Sắc mặt Tô Dĩ Trần đỏ bừng, tắm xong mới tỉnh lại một chút, mắt anh khép hờ, nhìn thấy một khung cảnh xa lạ, lên tiếng hỏi: "Đây là đâu?"
Bùi Túc Nguyệt cười nhẹ, nốt ruồi son ở đuôi mắt vô cùng mê hoặc. Cậu vừa đặt máy sấy tóc xuống, vừa nói: "Đây là nhà họ Bùi, phòng của em, Tô Tô."
“Ừm.”
Tô Dĩ Trần phải mất một lúc lâu mới nhận ra mình đang ở đâu, cũng nhớ lại chuyện vừa xảy ra trên xe.
Anh dùng hai tay chống xuống giường, co đôi chân thon dài, hơi ngẩng đầu lên nhìn Bùi Túc Nguyệt đang mỉm cười.
Cơ thể anh vẫn còn rất nóng, tác dụng của thuốc vẫn chưa hết.
“Lại đây.”
Tô Dĩ Trần hoàn toàn không quan tâm rằng đây là nhà họ Bùi, dù sao ở đây chỉ có hai người họ, Tô Dĩ Trần có thể làm bất cứ điều gì anh muốn.
Anh hành động độc đoán, như thể anh là chủ nhân nơi này, kiêu ngạo ra lệnh cho Bùi Túc Nguyệt, nhẹ nhàng ngoắc ngón tay.
Bùi Túc Nguyệt lập tức quỳ bò đi tới.
Tô Dĩ Trần duỗi bàn chân ngọc ngà của mình ra, nhẹ nhàng ấn vào n.g.ự.c Bùi Túc Nguyệt. Những ngón chân tròn trắng hồng ấn vào tim, mắt cá chân bị đối phương nhẹ nhàng nắm giữ.
Bùi Túc Nguyệt dùng ngón tay bóp nhẹ chân anh.
Cậu quỳ xuống trước mặt Tô Dĩ Trần, dùng đôi mắt phượng xinh đẹp quyến rũ nhìn anh.
Tô Dĩ Trần thực sự không thích phải ngước nhìn người khác.
Nhưng hôm nay anh cảm thấy quá khó chịu, anh đưa tay nắm thật chặt cổ áo của Bùi Túc Nguyệt, nhìn khuôn mặt cậu càng ngày càng gần, Tô Dĩ Trần thở dốc, hai chân vòng qua eo Bùi Túc Nguyệt, nhẹ giọng ra lệnh: “Túc Túc, ‘làm’ tôi đi.”
Những lời này vừa nói ra, bầu không khí trong toàn bộ phòng ngủ lập tức trở nên mờ ám.
Bùi Túc Nguyệt cười, nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt sáng lên.
Cậu cúi xuống cắn môi Tô Dĩ Trần, chỉ mất vài giây đã cởi sạch quần áo của anh.
…
…
…
Thẩm Nguyên quan sát bên ngoài biệt thự nhà họ Bùi một lúc lâu.
Anh ấy nhìn ánh đèn rực rỡ của biệt thự, trong lòng cảm thấy khó chịu. Vì cổng nhà họ Bùi không vào được, nên Thẩm Nguyên liên tục gọi điện cho Tô Dĩ Trần, nhưng đối phương không hề bắt máy, cũng không từ chối cuộc gọi.
Thẩm Nguyên nóng lòng muốn trực tiếp xông vào.
Nhưng anh ấy không thể, có hàng chục vệ sĩ trong biệt thự nhà họ Bùi, nếu anh ấy tay không đi vào như thế này, đương nhiên không thể cứu được Tô Tô, và bản thân cũng sẽ gặp rắc rối.
Cho đến bốn giờ sáng.
Cuộc gọi mới được kết nối.
“Alo.”
Giọng Tô Dĩ Trần hơi khàn.
Thẩm Nguyên kinh ngạc hỏi: “Tô Tô, cậu làm sao vậy? Bùi Túc Nguyệt đã làm gì cậu? Cậu có sao không?”
“Tôi không sao.” Giọng của Tô Dĩ Trần nghẹn ngào, anh không muốn đáp lại Thẩm Nguyên: “Anh về đi, có chuyện gì để mai nói sau.”
Vừa nói xong.
Thẩm Nguyên nghe thấy tiếng động kỳ lạ phát ra từ đầu bên kia điện thoại.
m thanh va chạm, kèm theo giọng khàn khàn như mèo của Tô Dĩ Trần, còn có tiếng thở dốc.
"Tô Tô, cậu..." Thẩm Nguyên ngẩn người.
Người trưởng thành đều biết được họ đang làm gì.
"Tô Tô, anh phải tập trung chứ."
Giọng nói trầm thấp quyến rũ của một người đàn ông khác vang lên trong điện thoại.
Thẩm Nguyên đột nhiên cảm thấy điện thoại trong tay mình cực kì nóng, anh ấy khô khan nói: “Tô Tô, cậu bị ép phải không?”
"Không có, anh mau… về đi. Tôi... tôi không sao. Thẩm Nguyên, không cần… ưm, không cần lo lắng cho tôi."
Anh vừa nói xong, đầu bên kia vang lên tiếng "bíp bíp bíp".
Thẩm Nguyên nhìn điện thoại bị ngắt giữa chừng, chỉ biết ngẩn người.
Anh ấy nắm chặt điện thoại, hai mắt đỏ hoe, giọng nói khàn khàn mang theo hận ý: “Bùi, Túc, Nguyệt!”
Tài xế lại cảm thấy sợ hãi.
Thẩm Nguyên siết chặt tay, hốc mắt đỏ bừng, anh ấy vô cùng tức giận, vẻ mặt kích động đến mất hồn, cuối cùng buông điện thoại ra, lơ đãng nói: “Tô Tô không sao đâu, bác Vương, quay về thôi.”
“Được…” Tài xế không dám chọc tức Thẩm Nguyên, lái xe rời đi.
…
Trên cửa sổ kính trong suốt.
Bộ dạng hiện tại của hai người phản chiếu qua cửa kính, vô cùng ám muội.
Tô Dĩ Trần nằm sấp trên kính, đôi mắt đỏ hoe, nhìn chiếc xe từ từ rời đi.
"Tô Tô, anh ta đi rồi."
Bùi Túc Nguyệt ném điện thoại sang một bên, nắm lấy cổ tay Tô Dĩ Trần.
"Tô Tô, người họ Thẩm đó có thích anh không?"
Tô Dĩ Trần lắc đầu.
"Nhưng Tô Tô, em thích anh nhất."
…
Không bao lâu sau, trời đã sáng.