“Cô Tống, mau cởi quần áo ra”.
Trong căn phòng âm u và chật hẹp chỉ có vài tia sáng từ ánh trăng chiếu vào.
Tóc dài che khuất một bên mặt thiếu nữ, Tống Nhã Đình đứng dưới ánh trăng, khẽ hỏi: “Sao phải cởi quần áo?”
“Đương nhiên là đế nghiệm thân rồi”.
Người hầu liếc nhìn da thịt trắng nõn nà của cô, nói một cách quái gớ: “Cô Tống à, cô cũng đừng cảm thấy nhục nhã mà làm gì, bây giờ cô không còn là cô cả nhà họ Tống nữa rồi, mà chí là một món đồ để xung hỉ cho cậu
chủ nhà chúng tôi thôi, tốt nhất cô nên hiểu rõ thân phận mình!”
Hai tháng trước, cô vẫn là một cô chủ quyền quý của nhà họ Tống nổi danh tại thành phô’ Yến, nhưng nào ngờ bị mẹ kế mà em gái tố cáo tội giết người, bị tống vào tù.
Từ lúc cô còn nhỏ, mẹ cô đã qua đời, không bao lâu sau, bố đón mẹ kế vào cửa, đi theo bà ta còn có một cô em gái nhỏ hơn cô hai tháng tuổi.
Hai mẹ con bọn họ là tu hú chiếm tổ chim thước, chẳng những chiếm hết sự thương yêu của bố cô là Tống Chính Nguyên, mà lần này, họ còn muốn đẩy cô vào chỗ chết.
‘Tống Nhã Đình, dù sao thì chị cũng chỉ là một kẻ vô dụng, bố không thích chị, anh Trạch Phong cũng chán ghét chị, vậy nên, chị cứ ngoan ngoãn ở đây mà hưởng thụ đi! Còn về vị trí cô cả nhà họ Tống, và cả anh Trạch Phong, cứ để đó tôi lo!”
Em gái cùng cha khác mẹ Tống Thải Vi khoe khoang bộ móng xinh đẹp được chăm sóc một cách kỹ lưỡng, cười nói với cô một cách đắc ý.
Dưới sự “chăm sóc” của hai mẹ con cô ta, Tống Nhã Đình bị làm nhục, bị đánh mắng là chuyện như cơm bữa, thậm chí, cô cũng không được động đến đồ ăn thức uống.
Cuộc sống như thế kéo dài được hai tháng, mãi cho đến đêm nay, đột nhiên cô bị đưa đến đây để xung hỉ cho cậu cả Thời Minh Quang.
Theo như lời đồn, cậu cả của gia tộc giàu nhất thành phố Yến vốn là một tên điên, anh mắc phải một chứng bệnh quái lạ, một khi phát tác thì lục thân không nhận, đã không sống được bao lâu nữa.
Cho nên bà cụ Thời mới quyết định tìm một cô gái để cháu đích tôn nhà mình có con nối dòng.
Nhưng những cô gái được đưa đến cho Thời Minh Quang nếu không bị đuổi đi thì cũng bị tra tấn, không một ai có thể ở lai bên canh anh.
Có thể là vì đã cao tuổi, nên bà cụ Thời bắt đầu tin vào tâm linh hơn, bà cầu khấn một vị đại sư. Đại sư nói, chí khi tìm được một cô gái có bát tự trấn áp được Thời Minh Quang thì nhà họ Thời mới mong khai chi tán diệp.
Tính tới tính lui, cuối cùng, chỉ có Tống Nhã Đình là có bát tự phù hợp.
So với việc chết không rõ ràng ở trong tù, Tống Nhã Đình lựa chọn gả cho một kẻ điên.
Người hầu thấy cô mãi vẫn không nói lời nào, thì lẩm bẩm mắng một câu, rồi lại cười khẩy và nói: “Cô Tống, cô nên nhanh chóng tắm rửa cho sạch sẽ, rồi mới có thể đến gặp cậu chủ”.
Trên thân thế trắng nõn của Tống Nhã Đình có không ít vết sẹo, tất cả đều là do bị tra tấn trong tù. Những dấu… vết này sẽ luôn luôn nhắc nhớ cô rằng đau đớn mà cô phải gánh chịu là do kẻ nào ban tặng.
Nhưng không sao, cô vẫn còn sống, chỉ cần cô còn sống thì đám người kia ắt phải trá một cái giá thật đắt.
Không bao lâu sau, cô được đám vệ sĩ cao to, cường tráng dẫn đến một khoảng sân, một người bước lên mở cửa.
Kế đó, bọn họ đẩy cô vào, rồi nhanh chóng khóa cửa lại, cứ như sợ bên trong sẽ có thứ gì đó đột ngột xông ra vậy.
Tống Nhã Đình đứng ở cửa, nghe thấy người bên ngoài trò chuyện.
“Chậc chậc… cô gái này còn quá trẻ, thật đáng tiếc”.
‘Tiếc cái gì mà tiếc, chúng ta mau đi thôi, đợi sáng mai đến nhặt xác cho cô ta”.
Tống Nhã Đình đứng lẻ loi giữa sân, gió đêm thổi từng cơn mang đến cái lạnh thấu xương.
Trong sân không có đèn, chỉ có thể mượn ánh trăng để quan sát cảnh vật xung quanh. Thoạt nhìn thì cái sân này cũng không có gì khác thường.
Tống Nhã Đình cảnh giác nhìn quanh một lượt, nhưng không thấy có ai cả.