Lưu Tiểu Lan lặng lẽ siết chặt nắm đấm.
Hôm qua khi thử vai Thải Liên thành công, cô ta đã mừng như điên, các bạn học trong trường đều vô cùng hâm mộ.
NÓI cho cùng, vừa tốt nghiệp đại học đã có thể vào đoàn làm phim lớn như thế này là khao khát mà rất nhiều người hướng tới.
Dù chỉ là một vai diễn nhỏ không quan trọng, đó cũng là cơ hội lộ mặt trước toàn bộ khán giả cả nước!
Nhưng không đợi cô ta vui vẻ quá lâu, cô ta đã nghe nói có người muốn giả nam thử vai Kinh Tuyết. Lúc đó cô ta có cùng suy nghĩ với mọi người, đều cười nhạo khinh thường, nhân vật Kinh Tuyết khó diễn đến mức nào?
Ấy thế mà lại có người muốn giả nam đóng? Đây chẳng phải là điên rồi sao?!
Sau đó cô ta nhìn thấy Tống Nhã Đình, vào khoảnh khẳc đó, cô ta đột nhiên có suy nghĩ kẻ đáng cười là mình mới phải.
Nếu như có được khuôn mặt đó, chỉ cần đứng trước ống kính đọc một hai ba thôi cũng có một đống người hâm mộ chi tiền cho rồi.
Từ nhỏ Lưu Tiểu Lan đã là một cô bé xinh xắn, lúc nào cũng là hoa khôi trường, có vô số người theo đuổi.
Nếu không thì cô ta đã không thể giành được vai diễn Thải Liên này.
Nhưng ở trước mặt Tống Nhã Đình, cô ta cũng có cảm giác tự ti mặc cảm.
Lưu Tiểu Lan từ từ siết chặt tay.
Dựa vào đâu nhỉ?
Dựa vào đâu mà ông trời cho Tống Nhã Đình khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, đã thế lại còn cho cô thiên phú diễn xuất nữa chứ?!
Điều này thật không công bằng!
Dựa vào đâu mà tất cả những cái tốt đều cho Tống Nhã Đình?!
Tống Nhã Đình chợt có cảm giác, cô đột nhiên nhìn thoáng qua phía bên này, Lưu Tiểu Lan vội vàng chỉnh đốn lại cảm xúc, nờ nụ cười với cô.
Tống Nhã Đình rất nhạy bén với cảm xúc của người khác, vừa rồi cô cảm nhận được Lưu Tiểu Lan có ác ý với mình một cách rất chuẩn xác.
Nhưng cô cũng chẳng nói gì, để mặc cho thợ trang điểm trang điểm cho mình.
Gương mặt của Tống Nhã Đình đã đủ xuất sắc, đẹp đến mức không thể phân biệt được là nam hay nữ, nhờ vậy nên trang điểm rất nhanh, thợ trang điểm vẽ hình biểu tượng tiên màu bạc lên trán cô rồi bảo: “Xong rồi!”
Tống Nhã Đình cười nói: “Cảm ơn
chị”.
Thợ trang điểm ôm ngực: “Đừng cười với tôi! Tôi sẽ yêu em mất!”
Tại sao trên thế giới này lại có người đẹp đến vậy chứ hu hu! Lúc Nữ Oa tạo ra những người khác đều chỉ rút bừa một cành thôi sao!
Cô ấy nhanh chóng lấy điện thoại ra: “Tôi có thể chụp chung một bức ánh với em không?”
“Đương nhiên là được ạ”, Tống Nhã Đình trả lời.
Thợ trang điểm hài lòng nhận lấy ánh chụp chung, hỏi: “Quần áo đã chuẩn bị xong rồi, bộ đó khá phức tạp và hơi khó mặc, tôi giúp em nhé?”
Lưu Tiếu Lan ở bên cạnh nghe mà ghen ghét muốn chết, Quách Khánh Chí có nhân viên nòng cốt của riêng mình, thợ trang điểm là nhân viên đã theo Quách Khánh Chí nhiều năm. Cô ấy cực kì nổi tiếng, tính tình cũng rất khó gần, chưa chắc đã thân thiết với ảnh đế ảnh hậu, thế mà lại thành fan cuồng của một người mới như Tống Nhã Đình nhanh thế ư?!
Tống Nhã Đình không thích người khác chạm vào người mình, bèn đáp: “Không cần đâu ạ, em tự mặc là được”.
Thợ trang điếm tỏ ra thất vọng: “Thôi được, nếu em không biết chỗ nào thì phải gọi tôi đấy nhé!”
Tống Nhã Đình gật đầu: “Vâng ạ”.
Cô đi vào phòng thay đồ, bộ quần áo trắng như tuyết đã được để sẵn trong phòng, nó được may rất đẹp và cầu kì.
Tống Nhã Đình mặc từng lớp của bộ quần áo lên người, soi gương một lúc sau đó mớl đi ra ngoài. Cô vừa đến địa điểm chụp hình đã nghe thấy một tiếng hét, làm cô sợ nhảy dựng cả lên.
Cô còn chưa kịp phản ứng, một người phụ nữ mặc váy đỏ đã nhào qua: “A a a a! Anh trai gì đó ơi anh đẹp trai quá! Em yêu anh!”
Tống Nhã Đình: “…”
Cô đưa mắt nhìn người phụ nữ đang vin vào người mình, mắt hạnh môi son, mặt trứng ngỗng, mái tóc xoăn sóng, trông vô cùng xinh đẹp, không phải ảnh hậu Lương Mạn vừa mới nhận giải Bách Hoa cách đây không lâu sao?
Hầu như tất cả mọi người nhìn qua, sau đó liền hiểu vì sao Lương Mạn lại kích động như thế.
Thiếu niên yên lặng đứng đó, cậu mặc bộ quần áo lông vũ trắng như tuyết, vạt áo được thêu hình hạc tiên vân tường, toát lên khí chất nhẹ nhàng xuất trần, thế nhưng gương mặt ấy lại có thể kéo người ta vào cõi hồng trần, đẹp như tranh vẽ, môi đỏ mũi cao, làn da trẳng thiên lạnh, hình biếu tượng tiên màu bạc giữa hai đầu mày càng làm cho cậu giống người trong tranh, mái tóc trắng xoã tung sau lưng, bổng dưng khiến người ta liên tưởng đến hoa sen trong hồ, băng tuyết lưu li.
Không biết là ai che miệng la lên: “Kinh Tuyet!”
Mọi người giật mình.
Đúng nhỉ, đây chính là Kinh Tuyết! Là hiện thân của nhân vật trong sách!
Trần Sương hết sức kích động: “Quá giống… Thật sự quá giống… Giống y hệt Kinh Tuyết trong tướng tượng của tôi… Không, còn tuyệt vời hơn cả trong tưởng tượng của tôi!”
Quách Khánh Chí cũng cực kì hài lòng.
Ban đầu ông ta còn lo lắng ảnh tạo hình không thể làm dịu lại những lời mắng chửi trên Weibo, dù sao nữ đóng vai nam cũng là nữ đóng vai nam, nhưng bây giờ nhìn Tống Nhã Đình, ông ta đột nhiên có đủ tự tin.