Sắc mặt cực kỳ khó coi.
Anh vậy mà lại có phản ứng với con nhóc xấu xí kia!?
Đã nhiều năm thanh tâm quả dục, Thời Minh Quang chưa từng gặp phải tình huống như vậy, sau một hồi tức giận, anh liền xông vào phòng tắm tắm nước lạnh, nhưng nước lạnh cũng vô dụng.
Mặt Thời Minh Quang lạnh tanh, ngón tay anh bổng nhiên giật giật, dường như nó còn chưa quên được xúc cảm vừa rồi.
Sáng hôm sau, Tống Nhã Đình tỉnh giấc thì cảm thấy mông không còn đau nữa, cũng không biết có phải do thuốc mà Thời Minh Quang bôi cho cô có tác dụng hay không, nhưng dù đúng như vậy thì cô cũng sẽ không cảm tạ tên đàn ông khốn kiếp kia!
Bởi vì hôm nay phải đến trường quay nên Tống Nhã Đình không trang điểm, cô để mặt mộc ngồi vào bàn ăn, tuy cô là mỹ nhân có một không hai, nhưng đám người hầu lại không dám liếc mắt nhìn dù chỉ một lần vì sợ bị cậu ba móc mắt.
Đây là lần đầu tiên Thời Minh Quang đến trễ hơn Tống Nhã Đình, cô nhìn thấy hai cái quầng thâm trên mắt anh thì hỏi: “Cậu ba, tối qua ngủ không ngon giấc à?”
Vào lúc nửa đêm, anh đã chìm vào giấc ngủ rồi, nhưng không ngờ lại mơ một giấc mơ kiều diễm, trong mơ có rất nhiều chuyện không thể đế người ngoài biết được, mà đối tượng lại chính là con nhóc quái dị ở đối diện.
Đó là lần đầu tiên Thời Minh Quang ý thức được có lẽ thần kinh mình có bệnh.
Bị mất mặt, Tống Nhã Đình cũng không để ý, cô tập trung ăn bữa sáng của mình, nhưng chợt nhớ ra chuyện gì đó, liền nói: “Cậu ba, em nghi ngờ có người thầm mến em!”
suýt nữa thì Thời Minh Quang đã phun súp trong miệng ra, anh lạnh lùng nói: “Ai không có mắt vậy hả?”
Tống Nhã Đình sờ cằm, nói: “Hôm qua có người tung tin đồn nhảm là em với đạo diễn Quách có lén phên với nhau, em vừa thấy tên mình trên hot search, còn chưa kịp xử lý thì đã có người tố cáo mấy cái tài khoản quảng cáo kia, còn trực tiếp gửi thư của luật sư. Chú Điền nói đối phương là một người đàn ông, em nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra ai lại làm như vậy, đây chẳng phải thầm mến em thì là gì?”
Thời Minh Quang:
Vất vá lắm Tang Du mới nhịn được cười, anh ta ho khan một tiếng rồi nói: “Có thể là ai đó có lòng tốt giúp cô đấy!”
Tống Nhã Đình nói: “Không! Chắc chắn người đó thầm mến tôi! Trên thế giới này làm gì có người tốt đến thế, đi kiện nhiều người như vậy đảm bảm tốn không ít tiền, ai ăn no rửng mỡ đi làm chuyện đó chứ?”
Cậu ba ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm:
Mắt thấy sắc mặt cậu ba ngày sàng tối sầm, đã đến mức muốn xách dao lên chém người, Tang Du vội nói: “Cô Tống à, cô có nghi ngờ là ai không?”
Tống Nhã Đình ngẫm nghĩ rồi xua tay: “Thật sự không nghĩ ra, dù sao người xinh đẹp như hoa, lại quyến rũ hết chỗ chê như tôi thì… nói không chừng có ai đó vẫn luôn yêu đơn phương tôi”.
Tang Du dẫn dắt từng bước: “Vậy cô thử nghĩ lại xem, bên cạnh cô, có ai sẽ giúp đỡ cô như vậy?”
Nói xong, anh ta còn liên tục nháy mắt với Tống Nhã Đình.
Tống Nhã Đình tỏ vẻ nghi hoặc: “Trợ lý Tang, mắt anh bị động kinh hả? Còn không mau đi khám đi!”
Tang Du:
Cô Tống, tui đã cố hết sức nhưng vẫn không cứu được cô.
Bỗng nhiên Tống Nhã Đình nhìn về phái Thời Minh Quang: “Chẳng lẽ là cậu ba à?”
Tang Du hết sức vui mừng, vừa định gật đầu thì chợt nghe Tống Nhã Đình nói: “Ôi dào, em đang nghĩ gì thế này, cậu ba không ăn khói lửa nhân gian, sao có thế giúp em cơ chứ!?”
Tang Du:
Cái gì mà không ăn khói lửa nhân gian, sao cô không nói thẳng ra là không có nhân tính luôn đi!
Thời Minh Quang cười khẩy: “Sao không thế là tôi?”
Tống Nhã Đình cả kinh: “Thật sự là anh à?”
Thời Minh Quang không lên tiếng, ánh mắt anh đã lạnh đến mức sẳp đông chết người.
Tống Nhã Đình thật sự kinh ngạc.
Người đứng đằng sau giúp đỡ cô vậy mà lại là Thời Minh Quang, cái tên luôn thờ ơ với cô?
Lại nói, anh cũng chẳng nói nhiều, cứ thế kiện hết đám người dám tung tin đồn nhảm…
Tống Nhã Đình im lặng hồi lâu rồi nói: “Cậu ba… Sao anh lại giúp em?”
“Bởi vì tôi thầm mến cô”, Thời Minh Quang lạnh lùng đáp.
Khóe miệng Tống Nhã Đình co rút, cô nói: “Vừa nãy em không biết là anh… Anh ra tay giúp đỡ em chắc chắn là bởi anh có tâm địa thiện lương, thích làm việc thiện, có một trái tim từ bi bác ái, em thật sự cảm ơn anh”.
“Không”, Thời Minh Quang gắp một cái bánh bao chiên bỏ vào chén, thờ ơ nói: “Là vì tôi thầm mến cô!”
Tống Nhã Đình:
Nếu có thể xuyên không, cô nhất định sẽ xuyên trở về, tát chết cái miệng tiện của mình.