Tống Nhã Đình bày ra dáng vẻ đáng thương nhất của mình, hai tay nắm thành quả đấm để lên hai bên má: “Cậu ba, anh nhìn em đáng yẻu như thế này, đêm nay còn dài, chúng ta đừng lãng phí thời gian cho những việc không quan trọng này nữa, đi thẳng vào vấn đề chính đi ạ!”
Cô nói xong cũng nhào qua, Thời Minh Quang không kịp đề phòng nên bị cô đâm ngã ra giường.
Tống Nhã Đình nhân cơ hội nhìn anh từ trên cao xuống: “Cậu ba, anh miễn cưỡng sinh một đứa với em đi mà. Nếu như em có thai, anh sẽ không cần gặp lại em nữa, một vụ mua bán rất lời phải không?”
Cô cảm thấy mình phân tích rất đúng, dù sao Thời Minh Quang cũng ghét cô, từng câu từng chữ cô nói đều nghĩ cho Thời Minh Quang cả.
Nhưng không biết vì sao khỉ Thời Minh Quang nghe thấy câu này, ánh mắt anh lại trở nên lạnh lẽo. Anh đột nhiên lật lại, hai người thay đổi vị trí cho nhau.
Anh nhìn cô chằm chằm: “Cô muốn đi đến thế cơ à?”
Tống Nhã Đình mờ mịt: “Không phải anh ghét em lắm sao? Nếu em đi, anh cũng sẽ được vui cơ mà”.
Thời Minh Quang chỉ cười khẩy một tiếng.
Một lát sau, anh bóp cằm Tống Nhã Đình, nói: “Cô nghe đây, tôi sẽ không có con, cũng sẽ không có vợ, tốt nhất là cô nên từ bỏ ý đồ của mình càng sớm càng tốt đi”.
Tống Nhã Đình: thôi đành chịu,
hết cách rồi.
“Ánh mắt này của cô là kiểu gì đây?”, Thời Minh Quang nhíu mày.
Tống Nhã Đình thở dài: “Có lẽ là ánh mắt đồng tình”.
Cuối cùng cô cũng đẵ hiểu vì sao Thời Minh Quang lại biến thái như vậy rồi, dù sao đây cũng là một cú sốc lớn thế cơ mà, trong khi những người đàn ông khác đang ăn chơi đàng điếm, trái ôm phải ấp, thì anh lại chẳng có cảm giác gì, cảm giác đó chắc chắn khỏng dễ chịu chút nào.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tống Nhã Đình nhìn anh thậm chí còn có một chút vẻ yêu thương kì quặc.
Thời Minh Quang giận quá hoá cười: “Cô là cái thá gì mà lại đồng tình với tôi?”
Tống Nhã Đình vừa định trả lời đã thấy anh đè mạnh xuống, ngay sau đó môi cô nóng lên…
Cô kinh ngạc trợn to mắt.
Thời Minh Quang… đang hôn cô?
Không, đây không thế được coi là một nụ hôn, bởi vì Thời Minh Quang hoàn toàn không có chút kết cấu và kĩ thuật nào cả, cứ y như một con sói tìm được miếng thịt, sau đó ngậm lấy dù thế nào cũng không chịu nhả ra.
Tống Nhã Đình cảm thấy mình như sắp bị ăn sạch vậy, thế là cô ra sức chống cự.
Nhưng Thời Minh Quang rất mạnh, dùng một tay đè cả hai tay cô lên trên đầu, tay còn lại bóp cố cô, giọng nói khàn khàn truyền ra từ giữa môi răng của hai người: “Đừng nhúc nhích, không thì cậu đây bẻ gãy cổ cô luôn đấy”.
Tống Nhã Đình biết anh sẽ làm được nên lập tức ngoan ngoãn không dám giãy giụa nữa.
Cho đến khi sắp không thở nối nữa, cô mới đẩy mạnh Thời Minh Quang ra, thở hồng hộc từng cơn, ôm ngực, mặt mày vần còn hoảng hồn.
cảm giác nhoi nhói truyền tới từ trên môi, chắc là bị cắn rách môi rồi, lưỡi cũng tê dại như thế không còn thuộc về cô nữa.
Thời Minh Quang cụp mi mắt xuống nhìn cô, cười mỉa mai: “Rốt cuộc là ai không được?”
Tống Nhã Đình:
Là em không được, em quá cùi bắp, còn chẳng biết cách lấy hơi để thở lúc hôn kia kìa.
Tống Nhã Đình không muốn mình bị coi thường, bèn nghiêm túc hỏi: “Cậu ba, chúng ta đều là người trưởng thành hết cả rồi, không thế bỏ qua luôn bước hỏn sao?”
Thời Minh Quang tỏ vẻ giễu cợt:
“Đến hôn cô còn chẳng biết, cậu đây dựa vào đâu mà phải sinh con với cô?”
Tống Nhã Đình:
Mặc dù cô cảm thấy giữa hai điều này không có mối liên hệ tất yếu nào cả, nhưng hình như cũng hơi có lý thì phải?
Tống Nhã Đình hỏi dò: “Vậy em… thử tập kỹ thuật hôn nhé?”
Vừa nói xong, cô đã bị bóp cằm, Tống Nhã Đình xuýt xoa một tiếng, sau đó lập tức đối diện với ánh mẳt lạnh như băng của Thời Minh Quang: “Cô muốn tập với ai?”
Tống Nhã Đình nháy mắt: “… Em thấy cậu ba có vẻ không muốn tập với em lắm…”