Thời Minh Quang rũ mắt nhìn bàn tay nắm lấy cổ tay mình.
Làn da của cô mịn màng mềm mại, dù là tơ lụa đắt đỏ nhất cũng không bằng.
Cả hai đứng gần nhau quá, anh lại ngửi thấy mùi hoa Diên Vĩ thoang thoảng, đó là một hương thơm khiến tinh thần và thế xác người ta cảm thấy thoải mái.
Thói ở sạch của anh cực kỳ nghiêm trọng nên rất ghét người khác đụng vào.
Nhưng giờ phút này, anh như bị ma đưa quỷ dẫn không có rút tay về, mà bình tĩnh ngước mắt lên hỏi: “Ngủ với tôi?”
“Vâng!”, Tống Nhã Đình gật đầu.
Cô cũng không tin ngủ chung trên một cái giường mà tên khốn kia vẫn còn thể nhịn được!
Nếu đêm nay không xảy ra chuyện gì, cô chắc chắn sẽ dán tờ giấy ghi “Thời Minh Quang không được” khắp mọi nơi.
Thời Minh Quang thế mà lại gật đầu đồng ý: “Được thôi”.
Tống Nhã Đình chớp chớp mắt, thoáng chốc không phản ứng lại, tên khốn này đổi tính? Đồng ý sảng khoái vậy luôn?
2 phút sau, Tống Nhã Đình nhìn ổ nhỏ mà Thời Minh Quang trải ra bên cạnh:”…”
Ha ha, Thời Minh Quang quả nhiên không được.
Cô tức giận nhìn Thời Minh Quang: “Anh ba, sao anh lại chẳng có chút phong độ nào vậy? Bình thường trong tình huống này đều để cho con gái ngủ trên giường mà!”
Thời Minh Quang ngồi ở mép giường, lạnh lùng nói: “Không muốn ngủ ở đây thì ra sân ngủ”.
Tống Nhã Đình:
Được, được, tôi nhịn anh vậy.
Tống Nhã Đình thả gối đầu xuống, về phòng tẩy trang rửa mặt rồi quay lại thì thấy Thời Minh Quang đang cói nút tay áo.
Anh có vẻ hơi mệt, nút áo cũng không gỡ được, thử mấy lần vẫn không thành công.
Tống Nhã Đình nhìn mà gai mắt, bước đến nâng tay anh lên, cúi đầu nghiêm túc gỡ nút tay áo bằng ngọc bích xuống.
Đợi đến khi làm xong, cô mới phát hiện Thời Minh Quang đang nhìn mình.
Con ngươi Thời Minh Quang trong vắt ánh lên khuôn mặt không chút son phấn của cô.
Làn da trẳng nõn lộ ra vẻ hồng hào khỏe mạnh, mặt mày xinh xắn, khóe mắt hơi cong trông như một chú cáo nhỏ.
Cái mũi cao thanh thoát, đôi môi hồng khiến người ta nghĩ đến trái đào chín đầu tháng bảy, cám dổ người ta cắn một miếng nếm thử mùi vị.
Lần trước khi có mặt đám Tống Thải Vi, anh vẫn chưa nhìn kỹ khuôn mặt của Tống Nhã Đình.
Giờ vừa thấy lại bỗng dưng nghĩ cô luôn nói mình là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành thực ra cũng không phải đùa, Tống Nhã Đình quả thật xứng với bốn chữ ấy.
Bất cứ người đàn ông nào thấy khuôn mặt ấy của cô đều sẽ điên cuồng.
Tống Nhã Đình chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi: “Anh ba? Sao vậy?”
“Không sao hết”, Thời Minh Quang rũ mẳt nói: “Gỡ một cái khác luôn đi”.
Tống Nhã Đình ồ một tiếng rồi gỡ nút tay áo còn lại của anh xuống.
Cô vừa đặt nút tay áo lên tủ đầu giường thì bỗng dưng nghe Thời Minh Quang nói: “Tới đây, cởi cúc áo cho tôi luôn”.
Tống Nhã Đình:
Không phải chứ, cái này hơi quá đáng rồi đó, anh không có tay à?
Tống Nhã Đình rủa thầm trong bụng, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước tới.
Thời Minh Quang mặc áo sơ mi, áo sơ mi phải đẹp, cúc áo cũng phải tinh xảo, một loạt cúc áo đều được mài từ đá lông công trông cực kỳ đẹp.
Nhưng muốn cởi ra thì cũng rất rẳc rối.
Tống Nhã Đình gỡ hai cái nút trên cổ áo anh ra trước, khoảng cách của hai người thoáng chốc sát lại, gần đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thớ của nhau và Thời Minh Quang chỉ cần cúi đầu… là có thể chạm vào đôi môi hồng hào căng mọng của cô.
Môi của nhỏ xấu xí này trông như một bông hoa ấm áp mềm mại, màu sắc lại khiến người ta nghĩ đến trái cây chín mọng, cũng rất muốn nếm thử xem nó có thơm như hoa và chua chua ngọt ngọt như trái cây hay không.
Tống Nhã Đình lại nghiêm túc cởi cúc áo cho anh, hoàn toàn không chú ý đến điều đó.
Hai cái cúc vừa được cởi bỏ đã lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.
Anh rất gầy, chỗ hõm vai lõm xuống trông cực kỳ gợi cảm.
Ngón tay Tống Nhã Đình khựng lại, cảm thấy dáng người tên khốn này cũng khá đẹp.
Đợi đến khi cởi hết cúc áo ra, Tống Nhã Đình chợt cảm thấy mình sai rồi.