Sắc mặt Thời Minh Quang lạnh hơn vài phần: “Bảo cỏ nói thì nói”.
Tống Thải Vi bị dọa cho hai vai run lên, ấp a ấp úng nói: “Chính là… tôi thấy chị và anh Trạch Phong có chút hiểu lầm, muốn đả thông tư tưởng cho chị, dù gì chị cũng thích anh Trạch Phong như thể…”
Nói đến đây, cô ta VỘI vàng bịt miệng mình lại, quay ra nói với Tống Nhã Đình: “Chị, em đi trước đây!”
Nói xong rồi chạy mất
Để lại Tống Nhã Đình đối diện với gương mặt lạnh như băng của Thời Minh Quang.
Tống Nhã Đình:
Tống Thải Vỉ, tôi đúng ỉà cảm ơn mười tám đời tổ tông nhà cô.
Thời Minh Quang lạnh lùng bật cười, nói: “Lẻn xe”.
Tống Nhã Đình cảm thấy câu nói này của cậu ba không phải là “lên xe” mà là “đi chết”.
Cô cố gắng ép mình bước lên xe, Tang Du khởi động xe, giọng điệu trầm lạnh của Thời Minh Quang vang lên: “Không nỡ bỏ lại vị hôn phu của cô như vậy à?”
Anh nghiêng mắt nhìn Tống Nhã Đình, mang đến cảm giác áp bức nặng nề cho người khác, như thể một giây sau sẽ bộc phát mà xé nát người đó ra thành trăm mảnh: ‘Vì anh ta, thà gánh chịu tiếng xấu, hử?”
Anh đang nói cái gì cơ? Tôi lúc nào vì anh ta mà gánh chịu tiếng xấu hả?
Thời Minh Quang cảm thấy một cơn tức nghẹn trong lồng ngực, lên không lên mà xuống cũng chẳng xuống được, khiến lòng anh bỗng sinh ra cảm giác phá hoại mãnh liệt.
Anh vùng dậy xiết lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của Tống Nhã Đình, cô bị đau kêu lên: “Đau!”
Lực trên tay Thời Minh Quang bất giác giảm đi, sâu trong đáy mắt như có một con dã thú hung ác, đang cáu kỉnh muốn giật đứt xiềng xích thoát ra ngoài.
Anh đè thấp giọng hỏi: “Nếu như cậu đây đánh chết anh ta, cô sẽ khóc chứ?”
Tống Nhã Đình: “?”
Nhìn vẻ ngơ ngẩn của cô, Thời Minh Quang lại càng bực bội hơn.
Anh đã xem qua tài liệu về Tô Trạch Phong, điều kiện cũng tạm, nhưng cũng chí có thế, có chổ nào đáng để đồ xấu xí này nhớ thương chứ?
Không có mắt thẩm mỹ!
Gân xanh trên mu bàn tay giật giật, như thể muốn bẻ gãy cố của Tống Nhã Đình.
Thình lình một đôi bàn tay mềm mại nắm chặt lấy tay anh, đôi mắt Tống Nhã Đình sáng long lanh: “Sao em lại phải khóc? Đánh chết anh ta mớl hay! Cậu ba lúc nào anh định ra tay? Em cỏ thế đi theo xem không? Có thể chụp ảnh lưu niệm không?”
Thời Minh Quang:
Tang Du: N7ả
Đà phát triển của câu chuyện hình như không đúng lâm?
Thời Minh Quang nói: “Không phải cô thích anh ta à?”
“Trách em năm đó trẻ người non dạ, là người hay là chó còn không phân biệt được rõ ràng thôi!”
Tống Nhã Đình nói: “Em bây glờ cũng coi như nhìn thấu rồi, Tô Trạch Phong mà so với cậu ba thì chẳng là cái gì cả! Em một lòng một dạ muốn sinh em bé cho cậu ba, sao còn có thế thích anh ta nữa?”
Lời này nghe thôi đã biết là đang nịnh hót, nhưng mà lại rất có tác dụng khi dùng với cậu ba, anh híp híp mắt, nói: “Còn thích cậu ta? Nói như vậy, trước đây cô thực sự thích cậu ta?”
Tống Nhã Đình nghĩ ngợi, nói: “Cũng tạm, không phải chúng em có hứa hôn sao, lúc đó còn nhỏ tuối thì cảm thấy dù gì tương lai cũng sẽ kết hỏn, nẻn theo đuối chơi vậy”.
Nói đến đây, Tống Nhã Đình còn cực kỳ tức giận: “Nhưng anh ta có mắt mà không nhìn thấy vàng khảm ngọc! Em xinh đẹp tuyệt trần thế này! Mà anh ta lại không thích!”
Tang Du nghĩthầm, nếu nhưtôỉ là Tô Trạch Phong, tôi cũng không nhận ra được vàng khảm ngọc này của cô, có lẽ chỉ có khẩu vị của cậu ba kỳ quặc, mới có thế chấp nhận được.
Thời Minh Quang từ từ buông lỏng bàn tay đang bóp cằm của Tống Nhã Đình ra, làn da cô non mềm, cho dù có bôi trát một lớp dày bự phấn, thì khuõn cằm bé nhỏ kia vần hiện lên dấu tay hồng hồng của anh.
Cô xáp lại gần, hưng phấn hỏi: “Cậu ba, anh rốt cuộc định lúc nào ra tay?”
Thời Minh Quang cười lạnh: “Cậu đây cứ không theo như ý nguyện của cô đấy, giữ lại cái mạng chó cho cậu ta”.
Tống Nhã Đình:
Tên đàn ông chó này thật là khó hầu hạ.
Cô bĩu mỏi, tủi thân nói: “Anh mới vừa bóp cằm em đau quá, mau thổi cho người ta đi…”.
Thời Minh Quang:
Tang Du:”?”
Tang Du suýt chút nữa đạp nhầm
chân ga vượt đèn đỏ, anh ta vội vàng điều chính lại tâm thái của mình, liếc mắt nhìn Tống Nhã Đình qua gương chiếu hậu.
Không hố là nữ anh hùng che mặt! Lại dám nól những lời như hổ như sói thế này với cậu ba.
Thời Minh Quang dùng một loại ánh mắt “Cô đang nằm mơ” đế nhìn vào Tống Nhã Đình: “Nếu cô vẫn tiếp tục kéo áo tôi, thì tôi sẽ chặt bộ vuốt của cô đi đấy”.
Tống Nhã Đình:
Tống Nhã Đình rụt tay lại.
Thời Minh Quang nhíu mày, liếc nhìn dấu tay đỏ ửng trên cằm cô: “Đau thật à?”
Mấy cô bé này sao mà non nớt yếu đuối thế, mới xiết có chút xíu mà nghiêm trọng vậy sao?
Tống Nhã Đình chu mỏi nói: “À, đau thật”.
Thời Minh Quang nghĩ ngợi, nói: “Tang Du, đi bệnh viện”.
Tống Nhã Đình: “?”
Thế thì cũng không cần thiết.
“Đi bệnh viện làm cái gì á!”
“Cô không đau à?”, Thời Minh Quang nhíu mày, cảm thấy mấy cô bé thật là khó hầu hạ.