Lôi Đình ấn chụp nhanh, định lát nữa chọn ra vài bức ảnh từ trong số đó, chụp nhanh kết thúc, anh ta kiếm tra ảnh trong máy ảnh, sau đó từ từ trợn to hai mắt.
Lưu Tiểu Lan ở cạnh đó nhìn dáng vẻ của Lôi Đình, lập tức đoán được có chuyện gì.
Tống Nhã Đình không có kinh nghiệm, có lẽ còn chẳng biết tìm ống kính, những bức ảnh này chắc chắn không được đẹp, nhìn dáng vẻ của Lôi Đình kia nhất định là sắp nổi giận!
Cô ta nhanh chóng đi tới nói: “Anh Lôi, Nhã Đình là người mới, không có kinh nghiệm, anh khoan dung một chút nhé, loạt ảnh này không đẹp thì chụp thêm một lần nữa là được rồi…”
Các nhân viên khác đều nhìn Lưu Tiểu Lan bằng con mắt khác, nghĩ thầm cô gái này thật can đảm, dám nói giúp Tống Nhã Đình trước mặt Lôi Đình đang bực mình.
Là một người tốt bụng.
Có ai ngờ Lôi Đình ghét nhất là người mới, lời này của Lưu Tiểu Lan chẳng qua chỉ là đổ thêm dầu vào lửa!
Lôi Đình nhìn chằm chằm vào máy ảnh, xem ảnh chụp, sẳc mặt nghiêm túc.
Lưu Tiểu Lan vội bảo: “Nhã Đình! Mau xin lỗi anh Lôi đi!”
Cô ta tỏ ra sốt sắng cứ như đang thật sự lo lắng cho Tống Nhã Đình vậy.
Tống Nhã Đình thán nhiên nhìn cô ta: “Tại sao tôi phải xin lỗi?”
Lưu Tiểu Lan sửng sốt: “Cô… Cô có biết thời gian của anh Lôi quý báu cỡ nào không? Đừng ngang bướng nữa, mau xin lỗi anh ấy rồi tiếp tục chụp ảnh đi”.
Những người khác đều không thể hiểu được, cô nói xem một người mới như cô kiêu ngạo như vậy là có ý gì?
Ảnh không đẹp, bắt cô xin lỗi thì có sao?
Nhưng nhìn lại gương mặt của Tống Nhã Đình, cuối cùng vẫn không có ai nói thêm gì.
Lưu Tiểu Lan thở dài, nói: “Nhã Đình,
cô…”
Lúc này, cuối cùng Lôi Đình cũng ngẩng đầu lên nhìn Lưu Tiểu Lan: “Cô là ai the?”
Lưu Tiểu Lan vừa mừng vừa lo, vội vàng đáp: “Chào anh Lôi, tôi là Lưu Tiểu Lan người đóng vai Thải Liên!”
Giọng điệu của Lôi Đình nghe rất khó chịu: “Cô cũng cần chụp ảnh tạo hình à?”
Suất diễn của Thải Liên ít nên không có ảnh tạo hình, Lưu Tiểu Lan hơi xấu hổ: “… Không chụp ạ”.
“Không chụp thì cô ớ đây làm gì?”
Lưu Tiếu Lan trả lời: “Tôi lo lắng Nhã Đình sẽ làm anh tức giận…”
Lôi Đình nhíu mày: “Tại sao cô ấy sẽ làm tôi tức giận?”
Anh ta nhìn những bức ảnh trong máy ảnh, đánh mắt về phía Quách Khánh Chí: “ông Quách, đây là người mới mà ông nói đó hả? ông qua đây tự xem đi này!”
Quách Khánh Chí mờ mịt đi qua xem thử, ông ta vừa nhìn đã không thể giấu nổi vẻ kinh ngạc trên mặt.
Loạt ảnh chụp nhanh này bao gồm mười bức ảnh, bình thường chụp nhanh thế này có thể chọn ra một bức đã tốt lắm rồi, vậy mà trong loạt ảnh này bức nào cũng vô cùng tuyệt vời!
Biểu hiện của Tống Nhã Đình hoàn toàn không giống một người mới, dường như cô có khả năng nhận diện ống kính trời sinh.
Tỏ ra tự nhiên trước ống kính, thể hiện khí chất của Kinh Tuyết hết sức thành thạo, mỗi bức ảnh trong loạt mười bức này đều có thể lấy đi làm ảnh tạo hình!
Bảo sao ban nãy Lôi Đình Im lặng lâu như thế, không phải anh ta tức giận vì chụp Tống Nhã Đình không đẹp, mà vì ảnh quá đẹp, chính anh ta cũng sững sờ.
Trong mắt Lôi Đình tràn ngập ánh sáng phẩn khích, anh ta nói: “Đã lâu lắm rồi tôi chưa gặp hạt giống nào tốt như cô! Người xuất sắc thế này trước đó là An Linh Sanh kia kìa!”
So sánh một người mới vừa ra mắt với ngôi sao nổi tiếng An Linh Sanh đã là một lời khen cực cao, mặt Lưu Tiếu Lan lập tức nhăn nhúm lại.
Dù thế nào cô ta cũng không ngờ Lôi Đình sẽ nói ra những lời này! Chuyện này sao có thể cơ chứ?!
Tống Nhã Đình không phải là người mới à?! Sao cô lại có thể được Lôi Đình tấm tắc khen như vậy?!
Thế chẳng phái những gì cô ta làm vừa rồi đều như một trò cười sao?!
Trong lúc nhất thời, Lưu Tiểu Lan cảm thấy như tất cả mọi người đều đang cười nhạo mình, khó chịu muốn chết.
Tống Nhã Đình lại không quan tâm hơn thua, cười với LÔI Đình: “Cám ơn anh Lôi đã khen”.