Sâc mặt Thời Minh Quang hoàn toàn tối sầm, anh gằn từng chữ: “Tống, Nhã, Đình!”
Tống Nhã Đình õng ẹo nói: “Cậu ba, đừng gọi hẳn tên người ta như vậy, phải gọi người ta là cục cưng nha~”
Mộ Thừa Vọng:
Ha ha ha ha ha, không ổn rồi, anh ta thật sự không nhịn được, anh ta chưa bao giờ thấy Thời Minh Quang thê’ này, tuy Tống Nhã Đình là người Cư Sơn Tình đưa tới, nhưng anh ta vẫn không kìm được muốn cho Tống Nhã Đình một like!
Thời Minh Quang nghe thấy tiếng cười của Mộ Thừa Vọng, gân xanh trên trán càng giật dữ dội hơn, anh lạnh lùng nhìn Tống Nhã Đình, cười tàn ác: “Cô đúng là rất không sợ chết”.
Tống Nhã Đình cảm nhận được nguy hiểm, nhận ra có lẽ mình đã đùa quá trớn nên định bỏ chạy.
Nhưng sao Thời Minh Quang có thể cho cô cơ hội này, hai tay anh đặt lên eo thon của cô, ôm chặt rồi lật người cô lại.
Tống Nhã Đình nằm sấp trên đùi Thời Minh Quang, cô nhìn đất mà hơi choáng váng, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy “bốp” một tiếng, mông đau rát.
Tống Nhã Đình:”!!”
Mặt mũi đỏ bừng, cô nhe năng múa vuốt: “Thời Minh Quang!! Tên khốn nhà anh! Mau thả tôi ra!!”
Thời Minh Quang chẳng những không để cô đi mà còn thưởng cho cô thêm một cái đánh vào mông nữa.
“!!”, Tống Nhã Đình tức muốn chết.
Aaaaa!! Tên chó má Thời Minh Quang này! Anh ta dám đánh mông cô! Còn trước mặt bao nhiêu người nữa chứ!
Cô lớn từng này rồi cũng chưa bị đánh vào mông bao giờ! Cô nhất định phải giết chết tên đàn ông chó má này!
Thời Minh Quang phát hiện sau hai cái tét, Tống Nhã Đình đang nhảy cẫng lên CUỐI cùng cũng yên lặng, anh lạnh lùng hỏi: “Biết sai chưa?”
Tống Nhã Đình bướng bỉnh đáp: “Tôi không sai! Đàn ông các anh đều là lũ nói lời không giữ lời! Mặc quần vào là không còn biết al nữa! Tối qua khi ở trên giường anh gọi người ta là em yêu, là cục cưng, bây giờ lại đánh mông người ta! Hừ, tôi nhìn thấu đàn ông các anh rồi nhé!”
Thời Minh Quang cau mày, lại đánh một cái nữa, Tống Nhã Đình hét lên, tức giận mắng: “Nếu anh còn đánh nữa là tỏi cắn anh đấy! TÔI cắn đau lắm đó!”
Rõ ràng Thời Minh Quang không coi trọng lời cô nói, anh cười khẩy rồi đánh thêm cái nữa.
Tống Nhã Đình bực bội, túm lấy bàn tay mảnh khảnh của Thời Minh Quang, cắn mạnh vào chỗ khe giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ của anh.
Thời Minh Quang kêu lên khe khẽ, rút tay ra thì thấy dấu răng hình tròn trên đó, trông còn rất đẹp nữa: “Cô tuổi chó đấy à?”
“Nếu tôi tuổi chó thì chắc chắn anh tuổi lợn!”, Tống Nhã Đình giận dữ đáp trả.
Tang Du và Mộ Thừa Vọng ở bên cạnh nghe thế, tim gan run rẩy.
Được lắm Tiểu Tống, cô rất dũng cám, tiếc rằng Thời Minh Quang là tên ma quỷ, kẻ dám mắng anh lần trước, cỏ trên mộ bây giờ đã có thể làm chuồng cừu được rồi!
Tiếu Tống anh dũng không bị tên ma quỷ bóp chết, tên ma quỷ thong thả đánh thêm một cái nữa làm Tống Nhã Đình phải chửi thề: “Xin lỗi”.
Mộ Thừa Vọng và Tang Du:Chỉ vậy thôi?!
Anh thay đổi rồi Thời Minh Quang! Nếu trước đây có người dám khiêu khích anh như vậy, anh không làm người ta hối hận vì đã sinh ra làm người mới lạ đấy!
Tống Nhã Đình vẫn không biết thức thời, gào to: “Tôi không xin lỗi! Tôi không sai!!”
Thời Minh Quang nheo mắt.
Tang Du giật thót!
Cậu ba nheo mắt tức là muốn giết người! Hôm nay cô Tống sẽ không bỏ mạng tại đây đó chứ?!
Thế nhưng Tang Du vẫn đánh giá thấp sự khoan dung cậu ba dành cho Tống Nhã Đình.
Thời Minh Quang đứng dậy, vác Tống Nhã Đình lên vai, lạnh mặt bảo: “Cô ta quá ồn ào, tôi sẽ đưa về dạy lại”.
Đối mặt với anh ba “dịu dàng dễ tính” này, Mộ Thừa Vọng nhất thời không biết nên nói gì, thử thăm dò: “… Đi thong thả?”
Thời Minh Quang vác Tống Nhã Đình vừa đánh vừa đá đi vào phòng.
Mộ Thừa Vọng quay đầu nhìn Tang Du: “Xem ra mấy tháng gần đây tu thân dưỡng tính có tác dụng đấy nhỉ, anh xem anh ba không còn hở ra là đòi giết người như trước đây nữa rồi”.
“…” Tang Du cười khổ, nói: “Không, tu thân dưỡng tính không có tác dụng, sáng nay cậu ba vừa mới ra ngoài giết chết một tên sát thủ xong”.
Mộ Thừa Vọng: “Vậy anh ấy đối xử với Tống Nhã Đình…”
Vẻ mặt Tang Du âm trầm: “Đừng hỏi, đây là đối xử đặc biệt, là tiêu chuẩn kép, là bây giờ chúng ta không thể dây vào cô Tống được nữa”.