Tống Nhã Đình phải công nhận rằng mình có chút thèm cơ bụng của tên này, muốn giơ tay sờ thử, nhưng cô sợ nên không dám.
Tống Nhã Đình nhịn đau quay đầu đi nói: “Xong rồi”.
Thời Minh Quang lẳng lặng nhìn cô rồi bỗng nhiên hỏi: “Cô vừa nghĩ gì đó?”
Nghĩ gì á? Đương nhiên là muốn sờ thử cơ bụng của anh rồi…
Nhưng lại không thể nói câu đó ra được.
Tống Nhã Đình ra vẻ dịu dàng nói: “Đương nhiên là nghĩ sinh cho anh ba một cục cưng rồi! Anh ba thích con trai hay con gái? Ngay cả tên của chúng em cũng nghĩ xong rồi…”
Thời Minh Quang âm u nói: “Tôi cũng đã nghĩ xong cách chết của cô rồi”.
Tống Nhã Đình:
Được rồi, tôi câm miệng.
Khi Thời Minh Quang đi ra khỏi phòng tắm, Tống Nhã Đình đã nằm trên nệm dưới đất ngủ.
Tướng ngủ của cô rất xấu, chăn cũng không đắp ngay ngắn mà quấn thành một cục ôm vào trong ngực.
Mái tóc trắng mềm mại dán lên gối, nửa khuôn mặt áp vào gối, nửa còn lại lộ ra dưới ánh đèn.
Lúc cô nhắm mắt lại trông vô cùng ngoan ngoãn, lông mi vừa dài vừa cong như hai cánh quạt nhỏ.
Khóe mắt hơi nhướng dường như cánh hoa đào trong làn mưa bụi tháng ba ở Giang Nam, không còn lớp trang điểm đậm kia khiến cô trông có vẻ cực kỳ xinh đẹp.
Con ngươi Thời Minh Quang chậm rãi dời xuống thấy được môi cô.
Với góc nhìn này, môi của cô trông cực kỳ căng mọng như trái anh đào chín đỏ.
Thời Minh Quang không khỏi chậm rãi đến gần, quỳ một gối xuống cạnh nệm, vươn một bàn tay xoa nắn cánh môi của cô.
Vừa mềm mại lại ấm áp.
Sau khi cảm nhận được xúc cảm nơi đầu ngó tay, Thời Minh Quang bổng dưng hoàn hồn.
Anh nhìn ngón tay trắng bệch của mình đặt trên làn môi đỏ mọng kia, chợt nhận ra nên rút tay về, nhưng mãi một lúc lâu sau lại chỉ khẽ nhúc nhích nhẹ nhàng xoa nắn cánh môi hồng ấy.
Tống Nhã Đình đang ngủ cảm thấy không thoải mái, khẽ lẩm bấm vài tiếng, môi bất giác hé ra, ngón tay kia của anh lập tức rơi vào, thậm chí còn chạm vào đầu lưỡi mềm mại của cô.
Thời Minh Quang cứng đờ.
Càng khiến người ta cảm thấy gian nan là Tống Nhã Đình dường như đang mơ thấy ăn món gì ngon, cái lưỡi hồng nhạt liếm liếm.
Sau đó có lẽ cảm thấy ăn không ngon bèn tức giận cắn một cái.
Chút đau đớn ấy cuối cùng cũng khiến Thời Minh Quang hoàn hồn lại và rút ngón tay về.
Anh cứ thế nhìn Tống Nhã Đình mãi một lúc lâu sau vẫn không nhúc nhích.
Cho đến khi Tống Nhã Đình mơ mơ màng màng mở mẳt ra, thấy anh ớ ngay bẽn cạnh mình thì hoảng sợ, vội ôm chăn lắp bắp nói: “Anh, anh, anh, anh, anh ba! Anh ở đây làm gì?”
Lẽ nào định thừa dịp mình ngủ lấy mạng chó của mình?
Chẳng phải tôi chỉ muốn sinh một đứa con cho anh thôi à? Có cần phải vậy không!
Thời Minh Quang nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của cô thì đứng lên, nhàn nhạt nói: “Ban nãy nghe cô nói mớ, tò mò cô nói gì nên nghe thử thôi”.
Tống Nhã Đình sờ môi mình hỏi:
“Em nói mớ? Nói gì?”
Ánh mắt Thời Minh Quang ngó môi cô rồi nhanh chóng quay đi đáp: “Không nghe rõ, ngủ đi”.
II
ồ”.
Tống Nhã Đình cảm thấy anh ba đúng là kỳ lạ, nhưng lại không dám nói gì, đành phải yên lặng ôm chăn nhắm mắt lại.
Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn ngủ nên hơi tối, chợt vang lên giọng nói trong trẻo như châu như ngọc của người đàn ông: “Cô ngủ như vậy không sợ lạnh hả?”
Tống Nhã Đình ngơ ngác mấy giây mới phản ứng lại Thời Minh Quang đang nói chuyện mình ôm chăn ngủ, cô nhỏ giọng đáp: “Không ôm thứ gì em không ngủ được”.
Cũng không biết có phải thói xấu hình thành từ trước hay không, khi cô ngủ ở nhà cũng có một đống gấu bông trên giường. Xem ra lần sau trở về nhà họ Tông phải lấy mấy con qua mới được.
Mãi một lúc lâu vần không thấy người đàn ông trên giường nói gì, qua khoảng vài phút thì một cái gối đầu bị ném xuống, Thời Minh Quang lạnh nhạt nói: “Ôm cái này”.
Tống Nhã Đình ôm gối đầu vào lòng, ngửi thấy một mùi bạc hà thoảng thoảng thuộc về Thời Minh Quang.
Cô khẽ ngửi rồi nhỏ giọng nói: “Cảm ơn”.
Thời Minh Quang đương nhiên không đáp lại cô.
Tống Nhã Đình rất dẻ ngủ, vừa ngủ đã ngủ thẳng tới lúc đồng hồ báo thức vang lên.