Mộ Thừa Vọng: “Nhưng chính bản thân anh ấy cũng không tự xưng là vậy!”
Tang Du thở dài nói: “Cho nên tôi mới nói đừng hỏi, hỏi chính là tiêu chuẩn kép”
Mộ Thừa Vọng:
Đúng là… cmn không hợp thói thường mà!
Trong phòng.
Tống Nhã Đình bị Thời Minh Quang ném lên giường, cô cảnh giác rúc người vào góc, hùng hùng hổ hổ nói: “Thời Minh Quang! Nếu anh mà dám đánh em, em sẽ…”
“Cô sẽ làm gì?”, Thời Minh Quang cụp mắt nhìn cổ tay của mình, con nhóc xấu xí này cắn rất ác, bên trong dấu răng vẫn còn rướm máu.
Tống Nhã Đình cả giận nói: “Nếu anh lại đánh em, anh sẽ hoàn toàn mất đi vị hôn thê thiện lương đáng yêu xinh đẹp này!”
Thời Minh Quang thờ ơ nói: “Loại này ai thích cứ lấy!”
Tống Nhã Đình:
Đàn ông khốn, anh sẽ phải hối hận! Anh chắc chắn sẽ hối hận!
Thời Minh Quang đưa tay mình đến trước mặt Tống Nhã Đình.
Phải nói là, tuy tên đàn ông này rất khốn kiếp, nhưng mà tay anh ta thật sự rất đẹp.
Thon dài, cân xứng, khớp xương rõ ràng, vừa nhìn liền khiến người ta có ham muốn chạm vào, hệt như một khối ngọc được điêu khắc mà thành.
ở cổ tay có một dấu răng xinh xắn, chẳng những không xấu, mà trái lại còn toát lên một nét đẹp hoang dã mà bại hoại, không khỏi khiến người ta nảy sinh ham muốn.
Tống Nhã Đình nhìn “kiệt tác” của mình, có hơi chột dạ nói: “Anh… anh làm gì thế?”
Thời Minh Quang miễn cưỡng hỏi: “Cắn sướng không?”
Tống Nhã Đình cẩn thận nói: “Vị… tạm ổn!?”
Thời Minh Quang nớ nụ cười.
Anh vốn có vẻ ngoài xuất chúng, nốt ruồi son dưới đuôi mắt càng tăng thêm phần quyến rũ, lúc không nói chuyện, chí đứng đó đã khiến người ta nhớ đến quý công tử ngọc thụ lâm phong thời cổ đại.
Không ai nhìn ra được đôi tay tuyệt mỹ kia đã từng thu hoạch bao nhiêu mạng người, cũng không ai nhìn ra bên dưới lớp da tinh xảo, mỹ lệ kia đang đè nén một con thú hoang khát máu và hung tàn đến nhường nào.
Anh cứ thế nhìn Tống Nhã Đình: “Xem ra cô cắn rất vui!”
Tống Nhã Đình cảm thấy chuyện lớn không xong, da đầu cô tê rần: “Em chỉ cắn anh có một cái thôi, không phải sao? Anh còn đánh vào mông em trước mặt nhiều người như vậy mà…”
Cô vốn định nói như vậy chẳng phải chúng ta huề nhau rồi sao, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Thời Minh Quang, cô lại không cách nào nói ra miệng được.
Vì thế, cô có hơi hoảng hốt nói: “Vậy… hay là em dán băng keo cá nhân cho anh nhé? Thoa thêm ít thuốc lên vết thương nữa, được không?”
“Không cần”, Thời Minh Quang đưa tay đến bên môi cô, nói một cách quyến rũ: “Thổi thổi cho gia!”
Tống Nhã Đình cố nén xúc động muốn hành hung tên này, nói: “Nếu em thổi cho anh, anh sẽ không so đo chuyện em cắn anh nữa chứ?”
Thời Minh Quang ung dung đáp: “Xem tâm trạng của gia”.
Tống Nhã Đình cố nén giận, không đế bản thân đi so đo với một gã đàn ông khốn kiếp làm gì, cô hơi khép mắt lại, chu môi thổi thối cố tay anh.
Thời Minh Quang từ trên cao nhìn xuống, lúc này, thiếu nữ trang điểm đậm, che đi hết gương mặt xinh đẹp vốn có, thật sự không quá đẹp mắt.
Nhưng khi thấy đôi môi hệt như cánh hoa của cô đang cấn thận thổi từng hơi một lên vết thương của mình, con dã thú trong anh lại bắt đầu điên cuồng kêu gào…
Hôn cô ấy, cắn cô ấy, khiến cô ấy giãy dụa, sợ hãi anh, nhưng chỉ có thể đáng thương mà nép vào ngực anh…
Thời Minh Quang bỗng hoàn hồn.
Sao anh lại có ý nghĩ như vậy chứ?
Quả thực điên rồi.
Đôi mắt người đàn ông bỗng trở nên sâu thẳm, anh đột nhiên rút tay về. Tống Nhã Đình sững sờ, cô hoang mang ngẩng đầu nhìn anh: “Sao vậy?”
Thời Minh Quang lạnh lùng nói: “Đột nhiên cảm thấy như vậy quá hời cho cô rồi, không thể khinh địch như vậy được!”
Tống Nhã Đình mờ mịt: “Vậy anh muốn thế nào…”
Cô còn chưa nói hết câu thì cả người đã bị đặt lên giường.
Người đàn ông ôm trọn cô vào lòng, mang đến áp lực cực lớn, khiến Tống Nhã Đình sững sờ.
Cứ thế, một lát sau, Thời Minh Quang bổng nhiên cúi đâu, giật cúc áo sơ mi của cô một các thô bạo khiến xương quai xanh và một vùng cổ trắng nõn lộ ra ngoài, rồi hung hăng cắn lên xương quai xanh của cô.
“A!”, Tống Nhã Đình bị đau, tên này cắn cũng quá độc, chắc chắn là chảy máu rồi.