Thời Minh Quang nói: “Cởi ra”.
Tống Nhã Đình vội vàng túm chặt quần áo của mình: “Không được! Anh đâu có chịu sinh em bé với em, tại sao em phải cởi?!”
Thời Minh Quang nhìn cô chằm chằm một lúc: “Chỉ khi nào sinh em bé mới có thể cởi à?”
Tống Nhã Đình ăn không nói có gật đầu: “Đương nhiên rồi”.
Nói xong cô còn nháy mắt nhìn anh: “Cậu ba chịu sinh không? Nếu chịu thì giờ em cởi luôn!”
Thời Minh Quang dùng một tay đẩy cô lên giường mềm mại, cười khẩy: “Cậu đây không có hứng thú với người xấu xí như cô”.
Tống Nhã Đình nổi đoá: “Em xấu chỗ nào!”
“Chỗ nào cũng xấu hết”, Thời Minh Quang nói rồi quay người rời đi.
Tống Nhã Đình siêu tức giận: “Cậu ba, anh không được chứ gì?! Nếu không được thì anh cứ nói thẳng đi, đừng giấu bệnh sợ thầy, chúng em sẽ không cười nhạo anh đâu!”
Bước chân Thời Minh Quang dừng lại, anh chậm rãi xoay người lại nhìn Tống Nhã Đình, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo: “Cô vừa nói gì đó? Lặp lại lần nữa xem”.
Tống Nhã Đình đằng hắng một tiếng rồi đáp: “Em nói là cậu ba đi thong thả nhé”.
Thời Minh Quang cười khẩy đi ra ngoài.
Ngay sau đó liền thấy Mộ Thừa Vọng đang tò mò nhìn xung quanh.
Thấy anh ra ngoài, anh ta vội hỏi: “Em vừa mới nghe trong phòng hét thảm như thế, anh có hại chết người ta luôn không đó?”
Thời Minh Quang lạnh lùng đáp: “Cô ta có chết hay không anh không biết, nhưng còn cậu thì sắp chết rồi”.
Nếu là người khác nghe thấy câu này chắc chắn sẽ toát đầy mồ hôi lạnh, nhưng Mộ Thừa Vọng lại không sợ hãi chút nào, anh ta cười hì hì: “Vậy xem ra em gái vẫn còn sống ha”.
Anh ta đột nhiên nghiêm mặt, hạ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy anh ba, người Cư Sơn Tinh đưa tới mà anh vẫn giữ lại à? Anh không sợ bà ta biết được gì sao?”
Thời Minh Quang thản nhiên nói:
“Cô ta có phải người của Cư Sơn Tinh hay không thì vẫn chưa biết”.
Mộ Thừa Vọng nhíu mày: “Là sao?”
Thời Minh Quang lười giải thích, Tang Du vội lên tiếng.
“Chuyện là thế này, vì một vụ án giết người nên cô Tống bị nhốt vào trại tạm giam, trùng hợp bà cụ trong nhà mời thầy bói tới xem tử vi của tất cả các quý cô ớ Trung Châu.
Thầy bói nói là bát tự của cậu ba VỚI bát tự của cô Tống là một cặp trời sinh, chắc chắn có thể xung hỉ cho cậu ba, mang lại vận may.
Vì thế bà hai đã đi tới trại tạm giam để giao dịch với cô Tống. Trước mắt chúng tôi chưa điều tra được có phải là thủ thuật che mắt người khác của bà hai hay không, nhưng hai ngày trước, cô Tống vừa mới đánh cô ba một trận…”
Mộ Thừa Vọng “shh” một tiếng, kinh ngạc hỏi: “Sao cô ta can đảm thế? Dám đánh cả con gái cưng của Cư Sơn Tình cơ á?”
Nói thật anh ta gặp Thời Vân Chi cũng thấy rất nhức đầu.
Không phải anh ta sợ Thời Vân Chi, mà vì anh ta cảm thấy cô bé này bướng bỉnh hống hách rất phiền, đã thế lại còn có một người mẹ ruột bênh người thân một cách vô lý, phiền cực kì, sao Tống Nhã Đình lại to gan đến mức dám ra tay với Thời Vân Chi?
Anh ta hiếu kì hỏi: “Cư Sơn Tinh không lăng trì cô ta à?”
Tang Du nhìn Thời Minh Quang, đằng hẳng một tiếng: “Đương nhiên bà hai sẽ không chịu bỏ qua, nhưng cậu ba đã ra mặt giải quyết, nên… cô Tống không bị sao cả”.
Chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ Tống Nhã Đình vùi vào lòng Thời Minh Quang làm nũng, lạ cái là Thời Minh Quang còn đồng ý, là Tang Du đã thấy đầu mình nhức nhức rồi.
Rõ ràng Thời Minh Quang cũng nghĩ như vậy, vẻ mặt anh không có gì bất ngờ, anh nhấc chân rời đi.
Mộ Thừa Vọng đuối sát theo sau: “Vậy anh ba định làm gì với cô ta? Anh định để cô ta làm mợ ba của anh, chị dâu của em thật à?”
Thời Minh Quang chợt dừng lại, bình thản đáp: “Cô ta thú vị lắm, nuôi chơi vài ngày đã, khi nào chán rồi tính sau”.
Nghe vậy, Mộ Thừa Vọng mới khẽ thở phào.
Anh ta sợ Thời Minh Quang đối xử quá đặc biệt với Tống Nhã Đình. Dù gì mối quan hệ giữa Tống Nhã Đình và Cư Sơn Tình cũng không được rõ ràng, ai mà biết cô có phải là một quả bom hẹn giờ hay không đâu.
Tống Nhã Đình mắng thầm Thời Minh Quang cả trăm lần, cô không đi ăn tối mà trốn trong phòng mình nấu mì tôm.
Thời Minh Quang cũng không tới tìm cô, Tống Nhã Đình đợi đến chín giờ vẫn không thấy anh tới, bèn quyết định nằm xuống ngủ.
Dù sao ngày mai cũng là lễ khai máy của “Ca Tẫn Đào Hoa”, cô vẫn phải chuẩn bị thật kĩ càng.
Lúc đang ngủ mơ màng, cô có cảm giác hình như có ai đó đang ớ bên cạnh giường lay quần áo của mình.
Tống Nhã Đình lầm bầm vài tiếng, mơ màng mở mắt ra thì phát hiện bên giường mình quá thật có một người đang ngồi, doạ cho cô suýt chút nữa hét toáng cả lên.
Người kia bụm miệng cô lại với tốc độ cực nhanh, lạnh lùng nói: “Hét cái gì”.