Mục lục
Chăm Dược Viên Cầu Trường Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tam Thiên Đại sơn!

Một nơi nào đó thuộc Tiểu Trúc viện trên đỉnh Thanh Trúc phong thuộc Thanh Vân kiếm phái!

"Đông đông đông..."

Thanh niên có dáng vẻ đạo nhân, sắc mặt vui mừng đang gõ vang cửa gỗ.

Cửa gỗ nọ không hề đóng, nương theo hành động đó lập tức lộ ra khe hở.

Một nữ tử mặc trên mình bộ y phục lộn xộn, không chút hình tượng nằm trên ván giường đọc tiểu thuyết!

Thanh niên vội vàng duỗi tay kéo căng cửa gỗ!

"Sư phó, ta đã đạt tới Luyện Khí Cửu tầng đỉnh, có thể Trúc Cơ rồi!"

Cửa mở.

Nữ tử duỗi vòng eo, lười biếng nói: "Có thể Trúc Cơ thì Trúc Cơ đi, có gì hay ho mà làm ầm ĩ!"

Thanh niên bị nghẹn họng, đứng ngẩn người, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Sư phó, người không đề cập tới những điểm cần chú ý, các loại tâm đắc lĩnh ngộ ư?"

"Mấy thứ đó ư? Vạn Pháp các có rất nhiều mà, cần gì phải nói chứ? Tự mình qua xem đi!" Nữ tử nói xong, lại lấy ra một bầu rượu từ trong nhà gỗ, lắc lư lắc lư...

"Đúng rồi, sau khi Trúc Cơ, hàng năm cần phải đi hành hiệp trượng nghĩa, đừng có cả ngày giúp lão nãi nãi tìm dê nữa!"

Thanh niên lập tức nghiêm mặt nói: "Sư phó, sợ là đệ tử lực bất tòng tâm, dược viên cần quản lý..."

Nữ tử khoát tay: "Hành hiệp trượng nghĩa để nêu cao uy phong Thanh Vân ta, tụ nhân tâm Thanh Vân ta. Nếu không chịu ra sức, ai còn bái nhập vào Thanh Vân kiếm phái nữa? Trong mười đại tiên môn, ai ai cũng tích cực tham gia... Lúc trước ta thu ngươi, cứ cho rằng loại tính nết ngang ngạnh của ngươi rất thích hợp để làm đồ đệ của ta... Nhưng suốt 20 năm này, ngươi toàn đi tìm dê, vi sư cũng muốn nở mày nở mặt một chút chứ? Dù sao ngươi cũng phải làm một chút việc chính là trảm yêu trừ ma. Đừng có lười biếng nữa!"

Thanh niên nói thầm: "Người mới là kẻ lười biếng, còn đệ tử ngày nào cũng chăm chỉ khổ luyện!"

"Hử?" Nữ tử nhìn về phía thanh niên, ánh mắt trợn trừng.

Thanh niên vội vàng sửa miệng: "Không không, sư phó, ý của ta là đã 20 năm rồi, người chỉ dạy đệ tử mỗi một môn 《 Thanh Vân Luyện Khí Quyết 》hiện giờ có thể quất thêm vài cái roi không?"

Nữ tử khinh thường nói: "Sư phó dẫn vào cửa, tu hành tự bản thân! Ngươi đã thấy cao thủ nào bị dạy dỗ chưa?"

Thanh niên: ...

"Ta cảm giác chúng ta còn chưa từng đề cập tới một bước ‘dạy’ này đâu!"

Nữ tử tỏ vẻ không quan tâm khoát tay, sau đó hai tay đặt ở sau người, móc lên bầu rượu trống không, chậm rãi đi ra trúc viện...

"Ta lướt trước đây... Nhanh Trúc Cơ xong rồi ngoan ngoãn xuống núi hành hiệp trượng nghĩa đi!"

Thanh niên cười khổ nhìn theo bóng dáng sư phụ rời đi...

Sư phụ của hắn tên là Phượng Ngọc Thấm.

20 năm trước, nàng trảm yêu trừ ma lỡ tay làm bị thương nguyên thân, Giang Nhất Ninh từ Lam Tinh ( trái đất) xuyên qua, bị bắt làm đồ đệ!

Đối với chuyện xuống núi, Giang Nhất Ninh là một trăm lần không muốn.

Từ sau khi hắn xuyên qua tới nay, hiểu biết về thế giới tu tiên này, hắn đã hạ quyết tâm, nhất định phải cầu trường sinh!

Bởi vậy… xuống núi có gì tốt, đầy rẫy đám yêu ma quỷ quái, ma đạo tà hung.

Quá nhiều nguy hiểm!

Lại nói, đánh đánh giết giết có thể trường sinh sao?

Cứ yên lặng ở trong Thanh Vân kiếm phái, một trong mười đại tiên môn tu luyện mới là vương đạo...

Đột nhiên, hắn nhớ tới cái gì, vội vàng chạy vào nhà gỗ của mình, mang theo cái thùng nhỏ đựng một thứ chất lỏng nhàn nhạt màu xanh lá, sau đó bước qua một mảnh linh điền ở ngay trúc viện cách vách…

Đây là thành quả 20 năm của hắn.

Cả linh điền chỉ trồng đúng một loại dược thảo, tên là Thiên Hạt Thảo, một trong những nguyên liệu chủ yếu để chế ra Luyện Khí đan!

Mấy năm nay, Giang Nhất Ninh toàn dựa vào đầu cơ trục lợi (mua đi bán lại) Thiên Hạt Thảo, đạt tới kết quả mỗi ngày một viên đan dược, từ đó mà hoàn thành Luyện Khí cửu tầng!

Nói thực, thiên phú tu luyện này thật sự là chẳng ra làm sao hết...

Giang Nhất Ninh vận khí vào mắt, tiếp đó nhìn chằm chằm vào một gốc Thiên Hạt Thảo, trong mắt bắt đầu xuất hiện một vài chữ——65%!

Sau đó, hắn múc lên một muôi chất lỏng tưới vào gốc cây nọ.

Giang Nhất Ninh làm xong, lại nhìn qua gốc Thiên Hạt Thảo khác, con số trong mắt cũng thay đổi theo!

Hắn không ngừng lặp lại động tác tưới - nhìn - tưới - nhìn…

Nhưng lượng chất lỏng tưới cho mỗi một gốc lại không hề giống nhau, hoặc là một giọt, hoặc là một muôi, hoặc là một gáo…

Đây là năng lực sinh tồn mà Giang Nhất Ninh dựa vào.

Hắn có thể nhìn thấy... tình huống trưởng thành của mỗi một gốc dược thảo, tựa như thanh tiến độ vậy!

20 năm, hắn chăm chỉ học tập kỹ năng nuôi trồng linh dược, thứ chất lỏng trong thùng gỗ kia có ý nghĩa tương đương với phân bón trong quan niệm của Lam Tinh, nhưng nó lại là linh phì (linh phân... nhưng để linh phì hay hơn)!

Từ sau khi Giang Nhất Ninh biết mình có thể nhìn thấy tiến độ trưởng thành của thảo dược, hắn dần dần mò mẫm, nghiên cứu ra một bộ lý luận nuôi trồng của riêng mình.

Bên trong đó, phần được hắn coi trọng nhất chính là ‘căn cứ để xác định tài liệu bón phân’.

Cũng giống con người vậy, ngàn con người có ngàn cái mặt, thì mỗi một loại dược thảo cũng cần bón phân theo nhu cầu!

Kể cả những loại linh dược thảo cùng loại hình, thì lượng phân bón cũng không thể áp dụng đồng loạt như nhau được...

Bón quá nhiều, đôi khi lại làm tiến độ trưởng thành của dược thảo không tăng lên, ngược lại còn giảm đi...

Làm vậy chỉ phá hoại chứ chẳng mang tới lợi ích nào hết!

Mà một khi tiến độ trưởng thành vượt qua 100%, linh dược thảo sẽ gia tăng số năm, như mười năm tiến vào trăm năm, trăm năm tiến vào ngàn năm...

Nó còn nhanh thành thục hơn cả gieo trồng trong nhà kính!

Đương nhiên, cũng có loại linh dược thảo, không cần biết bón loại phân bón nào, giá trị trưởng thành của nó vẫn cố định ở một mức như vậy, không cách nào kéo dài hơn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang