Một khu rừng nào đó, Phan Nam Sinh kéo theo Vưu Thủy Vân, không ngừng rẽ ngang rẽ dọc, vội vàng chạy trốn: “Vân Nhi, bọn họ tới vì ta, nàng nhân cơ hội này mau chạy trước đi.” Vưu Thủy Vân không lên tiếng, chỉ nắm chặt tay Phan Nam Sinh, dùng hành động thực tế để biểu lộ cho tất cả. Phan Nam Sinh nhìn Vưu Thủy Vân vài lần: “Được, mặc kệ sinh tử, có nàng bên cạnh, cuộc đời này của ta cũng coi như không còn gì để tiếc nuối nữa rồi!” Gã vừa nói...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.