Mục lục
Chăm Dược Viên Cầu Trường Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hết thảy mọi chuyện đã xong xuôi, Giang Nhất Ninh lập tức tới Vạn Pháp các trên Thanh Vân phong.

Khi hắn trở về, đã là chạng vạng tối.

Tới lúc này, Giang Nhất Ninh đã hiểu biết thấu triệt về phương pháp Trúc Cơ, còn được xem xét rất nhiều những tâm đắc thể hội của các sư huynh, sư tỷ!

Hắn hiểu được, Trúc Cơ tựa như làm nền nhà, còn Luyện Khí là đào cái móng.

Trên thực tế, đúng là cứ lên tới Trúc Cơ, sẽ có được phần nền nhà nhưng tới cuối cùng, dùng nguyên liệu gì để làm nền, là gỗ hay là xi măng cốt thép, lại có khác nhau.

Trên phương diện phòng ở, phần nền sẽ quyết định xem căn nhà đó có thể xây được lên cao hay không.

Còn trên phương diện tu tiên, Trúc Cơ lại quyết định con đường tu tiên sau này có thuận lời hay không, có đi được xa hay không.

Cho nên, Giang Nhất Ninh phát hiện ra một vấn đề mới.

Hoàn mỹ Trúc Cơ!

Khi hắn tìm Phượng Ngọc Thấm để thỉnh giáo vấn đề này.

Phượng Ngọc Thấm buông cuốn tiểu thuyết trên tay, liếc mắt sang nói: "Ngươi? Chỉ nói sơ sơ bên ngoài thôi, trong một thế hệ Thanh Vân này, người khác cần ba năm Trúc Cơ, mười năm Kim Đan, còn ngươi hai mươi năm mới bắt đầu Trúc Cơ, thế mà ngươi còn muốn hoàn mỹ Trúc Cơ?"

Phải biết rằng, Tiên môn lấy trăm năm làm một thế hệ!

Giang Nhất Ninh vừa vặn thuộc lứa đệ tử mới nhập môn trong vòng trăm năm qua, hay còn gọi là một thế hệ mới của Thanh Vân!

Phượng Ngọc Thấm tiếp tục nói: "Muốn hoàn mỹ Trúc Cơ nhất định phải cần chân khí cực kỳ hùng hậu, một tầng có thể tương đương với hai tầng, thậm chí ba tầng so với Trúc Cơ bình thường, nhưng càng tu luyện về sau càng cần nhiều linh khí. Nguyên nhân này sẽ khiến thời gian ngươi đột phá chín tầng Trúc Cơ càng thêm chậm... Không phải tất cả mọi người đều thích hợp đi theo con đường này đâu! Hơn nữa, lấy thiên phú của ngươi... Ta sợ người khác đã Nguyên Anh, ngươi còn chưa Kết Đan. Tự nhiên không công lãng phí thời gian!"

Giang Nhất Ninh cười gượng: "Sư phụ, ta muốn thử xem!"

Thời gian, trong vòng 300 năm có thể đột phá là được, không cầu mau chỉ cầu ổn, cầu trường sinh!

Phượng Ngọc Thấm trừng mắt: "Ta chỉ muốn nói cho ngươi tỉnh ra, còn tu hành dựa vào cá nhân, nếu ngươi đã quyết định, ta sẽ không can thiệp!"

Giang Nhất Ninh gật đầu liên tục: "Về mặt kinh khí, cùng lắm thì dựa vào linh đan bổ sung... Ta tự tin vào tay nghề đào tạo linh dược của mình, nếu không cũng không hố được Ngô lão!"

Nói đến chuyện này, hai mắt Phượng Ngọc Thấm sáng ngời.

"Trước kia ta vẫn không quá chú ý tới chuyện giáo dục ngươi, không ngờ ngươi còn có thiên phú này, về sau đại quyền tài chính của Thanh Trúc phong sẽ để lại cho ngươi !"

Giang Nhất Ninh nghe nàng nói vậy, lập tức sửng sốt.

Sau đó hắn cười khổ, giáo dục ta ư?

Tạm thời không nói tới chuyện này, còn tài chính thì sao?

Thanh Trúc phong có tài chính cần phải quản hả?

Phượng Ngọc Thấm nhìn hắn cười nói: "Yên tâm, kiếm đủ tiền thưởng cho vi sư là được!"

Nàng nói xong, ánh mắt càng thêm sáng.

"Nếu không để ngày mai vi sư giúp ngươi thu xếp thêm một mảnh đất nữa, chúng ta lại tiếp tục bán nó một phen!"

Giang Nhất Ninh nhìn vẻ mặt sư phụ, đột nhiên ý thức được, có lẽ cho tới nay, hắn đã có chút hiểu lầm sư phụ rồi?

Vì khích lệ tu hành một thế hệ đệ tử mới, mỗi ba năm Thanh Vân kiếm phái đều sẽ cử hành một lần chiến đấu giữa mười ba phong, mười người đứng đầu được khen thưởng cực kỳ dày!

Hắn còn nhớ rõ, lần đầu tiên sư phụ đã khích lệ hắn tham gia, sau đó hắn bị một chút thương tích nhỏ... Kết quả, nàng vì chuyện này mà đánh lên Triêu Dương phong, đòi công bằng cho hắn!

Cũng từ đó về sau, trong hàng ngũ đệ tử mới, hắn đã có chút danh tiếng, không ai nguyện ý tiếp tục tỷ thí cùng với hắn.

Mà hắn cũng cảm thấy vui vẻ thanh nhàn.

Thậm chí lúc trước kia, hắn còn cực kỳ cảm động vì loại hành vi bao che cho đệ tử không khác gì nhi tử của Phượng Ngọc Thấm.

Hiện giờ khi hắn ngẫm lại, mới vỡ lẽ ra rằng, lúc đó nàng làm như vậy chỉ đơn thuần vì muốn kiếm chác một khoản linh thạch từ Triêu Dương phong kia thôi?

Phượng Ngọc Thấm nhìn Giang Nhất Ninh có chút xuất thần, lại nhẹ nhàng “A” một tiếng.

"Nghĩ cái gì đó? Vi sư đang nói chuyện với ngươi, ngươi nghe được không?"

Giang Nhất Ninh vội vàng cười làm lành: "À, à… sư phụ, việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn... Người cứ nói cho đệ tử nghe một chút về hoàn mỹ Trúc Cơ đi!"

Phượng Ngọc Thấm lập tức cảm thấy phai nhạt hứng thú, nhưng vẫn nói rất nhanh.

"Có cái gì đâu. Muốn hoàn mỹ Trúc Cơ thì cứ tiếp tục Luyện Khí, không ngừng mở rộng kinh mạch, khí hải của mình! Ta cũng nhắc lại một lần cho ngươi hiểu rõ, mở rộng chính là công phu mài nước, không thua gì trùng tu lại một lần nữa Luyện Khí từ tầng một tới tầng chín… Bởi vậy, các phong chỉ đề nghị đệ tử có thiên phú tu luyện tiến hành hoàn mỹ Trúc Cơ thôi! Nếu ngươi muốn hoàn mỹ Trúc Cơ, sợ là cần phải tiếp tục ngây người tại Luyện Khí cảnh thêm 20 năm!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK