Mục lục
Chăm Dược Viên Cầu Trường Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay tại thời khắc Thánh Ma Sứ cười lạnh liên tục, đột nhiên từ phía chân trời mơ hồ truyền đến một tiếng phượng minh...

Rốt cuộc Giang Nhất Ninh cũng lộ ra nụ cười càn quấy.

Bởi vì sư tôn của hắn giá lâm rồi...

Ma tu nọ đã hóa thành một mảnh bụi bặm bay lên trời, làm ra chút cống hiến cuối cùng cho thiên nhiên!

Phượng Ngọc Thấm toàn thân đầy mùi rượu, mở miệng cười nhạo: "Yêu, đúng là khi ngươi vừa dính líu tới một chút chính sự, thì suýt chút nữa đã bị người ta giết chết rồi!"

Giang Nhất Ninh vội vàng cười làm lành: "Đúng đúng, cũng may sư tôn tới kịp!"

Ngoài miệng là vậy, còn trong lòng hắn vừa bổ sung thêm một câu: cũng may sư tôn không uống đến say mèm!

Sau khi mấy người Vương sư huynh chào hỏi Phượng Ngọc Thấm, cả đám hơi rụt rè đứng ở một bên.

Chỉ có một mình Lý Sư Sư hưng phấn lén lút ngắm nhìn vị tiền bối vốn được xưng tụng là ‘không đi theo khuôn mẫu, phóng túng, buông thả thân phận của mình’ này, thậm chí nàng muốn tiến lên, lại gần hơn một chút...

Phượng Ngọc Thấm vặn bình hồ lô, làm một ngụm lớn, lúc này tà nhãn mới liếc qua Giang Nhất Ninh tùy ý nói: "Cùng ta trở về núi?"

Giang Nhất Ninh do dự một phen mới nói: "Ách. . . Không được, sư tôn đệ tử còn chưa tìm kiếm xong!"

"Được!" Phượng Ngọc Thấm cũng không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp ngự không bay lên!

Di? Dứt khoát như vậy!

Giang Nhất Ninh vội vàng hô: "Ai ~ sư tôn, ta hết viên ngọc châu cầu viện kia rồi, người lại cho ta thêm một viên đi..."

Nhưng Phượng Ngọc Thấm chẳng thèm dừng lại.

Chỉ nghe thấy một câu trả lời của nàng bay tới từ xa xa: "Không có, lúc trở về vi sư lại luyện chế một viên!"

Người tới nhanh, đi còn nhanh hơn!

Phượng Ngọc Thấm vừa đi, Lý Sư Sư lập tức hưng phấn nói: "Giang sư huynh, không ngờ Phượng tiền bối lại tốt với ngươi như vậy, người đã tiêu hao thần ý luyện chế Cảm Ứng châu cho ngươi, ngay cả gia gia của Tôn sư huynh còn không chuẩn bị đưa cho hắn đâu!"

Giang Nhất Ninh nhìn nhìn Tôn sư huynh, đối phương không hề phản bác... Hắn không khỏi lộ ra nụ cười hiểu ý.

Nói như vậy, kỳ thực sư tôn cũng đối xử với hắn không quá tệ.

Ngay lập tức, cảm giác ấm áp lan tràn...

Tại Thanh Vân các thuộc Thủy Thọ thành!

Mấy người Giang Nhất Ninh giao ba tên ma tu đeo mặt nạ cho Thanh Vân các.

Đây là Phượng Ngọc Thấm cố ý để lại.

Vương sư huynh mở miệng nói: "May không làm nhục mệnh. Ba ma đầu Thôn Thiên ma giáo đã đền tội!"

Nói xong, mọi người đều lấy ra Bản Mệnh ngọc bài của mình, để cho Hồ lão nhân ghi chép nhiệm vụ.

Theo Giang Nhất Ninh hiểu, thì Bản Mệnh ngọc bài này chính là một loại chứng minh thân phận của Thanh Vân.

Khi các đệ tử bái nhập vào Thanh Vân bọn họ đều bỏ ra một giọt máu huyết để luyện chế ra loại ngọc bài này.

Chờ sau khi Thanh Vân các truyền tin tức nhiệm vụ quay lại Quan Hà phong, các đệ tử có thể dùng Bản Mệnh ngọc bài để lĩnh thưởng...

Ngoài thành!

Trước khi chia tay, Vương sư huynh nói: "Giang sư đệ, lần này ta biết ơn ngươi rất nhiều, về sau có chuyện gì cần hỗ trợ, có thể tìm ta!"

Giang Nhất Ninh vội vàng nói: "Sư huynh nói quá lời, vốn là ngươi mang theo mọi người hoàn thành nhiệm vụ mà!"

Vương sư huynh khoát tay: "Không cần nhiều lời, có việc cứ tới tìm ta!"

Giang Nhất Ninh thầm nghĩ, đúng là mẫu người cao tình thương có khác.

Lý Sư Sư cũng cười nói: "Giang sư huynh, có thời gian nhớ đến Cự Kiếm phong chơi, hoặc là ta tới Thanh Trúc phong các ngươi chơi, có được không?"

Giang Nhất Ninh bất đắc dĩ cười cười, cũng chỉ có thể tỏ ra nhiệt tình một hồi: "Đương nhiên hoan nghênh, nếu các vị sư huynh có thời gian cứ tới Thanh Trúc phong làm khách!"

Sau một phen hàn huyên... Mọi người đều ngự kiếm, nhưng Lâm Không lựa chọn ở lại.

"Vương sư huynh, các ngươi cứ về trước, ta muốn quay về hàn xá tại thế tục!"

Vương sư huynh gật gật đầu rồi ngự kiếm bay đi.

Giang Nhất Ninh nhìn Lâm Không. Đúng là người tu tiên khó phân biệt được tuổi tác, không nghĩ tới đối phương còn có thân nhân trên đời!

Hay là... Kim ốc tàng kiều (tương tự như nạp thiếp)?

Giang Nhất Ninh tò mò hỏi: "Năm nay Lâm sư huynh bao nhiêu tuổi rồi?"

“Dựa theo cách nói của thế tục thì ta sắp bốn mươi rồi!"

Giang Nhất Ninh lập tức “A” một tiếng: "Đúng là sư huynh thật nha!"

Lâm Không bĩu môi: "Vốn là tu sĩ thì không quan tâm tới thời đại, khi tu sĩ lên tới Kim Đan có thể sống tám trăm… Dù một giáp (60 năm) nữa ta mới lên tới Kết Đan, thì vẫn là một thanh niên sinh long hoạt hổ (khỏe mạnh, cường tráng)!"

Đối với chuyện này, Giang Nhất Ninh không dám phát biểu ý kiến!

Kỳ thực, đó cũng là lý do vì sao hắn lại một lòng cầu trường sinh.

Đạt tới Nguyên Anh có thể sống ba nghìn năm, lên được Thần Ý cảnh là tám ngàn năm bất lão….

"Phủ đệ thế tục của sư huynh ở đâu?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK