Mục lục
Chăm Dược Viên Cầu Trường Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô lão khinh thường: "Yêu, hóa ra tiểu tử ngươi đang suy nghĩ lệch lạc ở phương diện này!"

"Vậy ta hỏi ngươi, có phải hạt giống bị bỏ quên trong núi, mọc dài ra sẽ thành phàm vật hay không? Cho nên mới nói, tự bản thân nó đã đạt tới cấp bậc này rồi... Chính vì ươm trồng thúc đẩy, mới khiến cấp bậc đối ứng với số năm giảm xuống. Lại nói, một túi hạt giống mới bán với giá mấy chục linh thạch, còn ngại đắt ư?"

Giang Nhất Ninh nghe vậy, liên tục cười nịnh.

Nhưng điều này cũng khiến cho hắn thêm khẳng định, chỉ cần hắn có thể thấy thanh tiến độ, thì loại cây cối đó chắc chắn sẽ đạt tới cấp bậc phàm vật!

Tới lúc này, đại khái hắn cũng xác định tình huống của sơn trúc.

Vậy ra hắn đã vui vẻ quá sớm, cứ tưởng mình vớ được bảo, hóa ra chỉ là một phàm vật!

Nhưng cứ thử xem bản thân hắn có thể ươm trồng loại sơn trúc này đến loại trình độ gì đi...

Sau đó, Giang Nhất Ninh kéo ra một cái ghế dựa từ trong nhà gỗ ra tận chỗ râm mát trong sân!

Ngô lão nghe được động tĩnh, nhìn thoáng qua rồi không nhịn được hỏi: "Tiểu tử ngươi trồng linh dược thảo theo cách này ư?"

"Đúng vậy, bằng không thì sao chứ?"

Giang Nhất Ninh nói xong còn nhét một viên Ngưng Khí đan vào trong miệng, lưng tựa vào ghế, cong chân bắt chéo...

Theo đạo lý, ít nhất cũng cần phải ngồi xếp bằng vận công, làm như vậy mới giúp tu sĩ hấp thu được đan dược hiệu quả nhất!

Nhưng trước kia hắn đã từng thử làm như vậy với Luyện Khí đan, có điều, vận hay không vận công cũng như nhau cả thôi, hiệu quả cực kỳ bé nhỏ, có lẽ bởi thiên phú của thân thể này quá kém.

Tới cuối cùng, hắn dứt khoát coi đan dược trở thành đường đậu để ăn…

Nhưng không thể không nói, hiệu quả của Ngưng Khí đan ít nhất cũng gấp mười lần Luyện Khí đan.

Đương nhiên khi hấp thu vào, cũng khiến chân khí trong cơ thể nhiều ra từng tia từng tia...

Bất chợt, một con tiên hạc cao bằng người dừng ở ngoài sân.

Giang Nhất Ninh nhanh chóng đứng dậy: "Tiên hạc huynh, làm phiền rồi!"

Hắn nói xong, lập tức nhận lấy ống trúc được tiên hạc ngậm trong miệng, tiên hạc nghiêng đầu nhìn nhìn Trúc viện, lại nhìn nhìn lão nhân trong linh điền, sau đó giương cánh bay đi...

Giang Nhất Ninh rút ra một tờ... báo từ bên trong ống trúc!

Là Tiên Môn Tinh Túc báo!

Lại nói, bên dưới mười đại tiên môn, là sản nghiệp của Tinh Túc các. Bọn họ chuyên môn ghi chép, đưa lên báo những chuyện lớn nhỏ trên Tu Tiên giới, mỗi ba ngày sẽ ra một kì!

Mỗi kì, Tinh Túc các đều sẽ miễn phí cung cấp một vạn phần cho mười đại tiên môn, nhưng các thế lực khác bên dưới mười đại tiên môn, cần phải mua một linh thạch một phần...

Mà tiên hạc đưa báo lại là một loại mua bán không vốn của Thanh Vân kiếm phái, tốn 5 linh thạch một tháng.

Tuy Giang Nhất Ninh không hề thích xuống núi nhưng hắn vẫn rất quan tâm tới thế đạo tu tiên (chuyện thường ngày trong Tu Tiên giới).

Dù sao hắn cũng cần phải biết ở nơi nào mà ma giáo, yêu họa, quỷ quái thường lui tới, để thời điểm hắn xuống núi, sẽ cố gắng hết mức đi vòng qua!

Rồi kể cả những tu sĩ, tân tú nổi danh nữa, hắn cũng cố gắng hết mức để thuộc nằm lòng những tin tức này, coi như biết nghe lời phải đi...

Hơn nữa, Giang Nhất Ninh rất tán thành cách làm của Tinh Túc các!

Đưa ra một phương hướng rồi làm thành chuyên nghiệp, từ đó bộc lộ tài năng, phát triển không ngừng, trở thành một thế lực chỉ dưới mười đại tiên môn!

Dù sao dưới mười đại tiên môn, có quá nhiều những tiểu môn tiểu phái, nhiều đến không đếm nổi, thậm chí có khi, chỉ cần tụ tập ba đến năm người, sở hữu một bộ Luyện Khí pháp đã tự thành một tông, đó là chưa kể tới dã tu...

Giang Nhất Ninh lại ngồi xuống, nhưng hắn còn chưa kịp nằm ngửa ra, Phượng Ngọc Thấm đã rời khỏi nhà gỗ, vẻ mặt tươi cười: "Nhìn xem, kì này có tin tức về vi sư hay không?"

Giang Nhất Ninh vội vàng mở Tiên Môn Tinh Túc báo!

《 Thanh Vân nhất hại, khuấy động Đông hải, đến nỗi nước biển tràn vào Bồng Lai Tiên đảo! 》

Tiêu đều cực lớn, giật ngay trang đầu của tờ báo!

Khóe miệng Giang Nhất Ninh không khỏi giật giật... Nhân vật trong tin tức này chính là sư phụ của hắn rồi.

Hiển nhiên Phượng Ngọc Thấm cũng thấy, lập tức giận dữ quát: "Hỗn đản (đồ khốn nạn), ta đi diệt trừ Giao Long quấy nhiễu bờ biển nuốt chửng phàm nhân, nhưng lại bị đám người đó phát ngôn bừa bãi, nói xấu bản tôn!"

Giang Nhất Ninh lập tức yếu ớt hỏi một câu: "Sư phụ, Giao Long đâu?"

Phượng Ngọc Thấm tức giận: "Lỡ để nó chạy mất, ta một đường đuổi theo, công kích mãnh liệt ngay hải vực phụ cận, chắc chắn nó cũng bị thương không nhẹ!"

Giang Nhất Ninh nghe xong, rất nhanh đã lật qua tin tức chính...

"Này... Hình như trưởng lão của Bồng Lai Tiên đảo cũng không ngậm máu phun người!"

"Ngươi nói cái gì?"

Phượng Ngọc Thấm trừng lớn con mắt!

Giang Nhất Ninh: "Sư phụ, người xem, hắn nói người gây nên sóng lớn tại hải vực phụ cận, từ Bồng Lai đảo cũng có thể xem rõ mồn một... Xem ra bọn họ cũng không biết người đang đuổi yêu..."

Phượng Ngọc Thấm không nói thêm gì nữa, chỉ nghe sưu một cái, nàng đã ngự không rời đi.

Giang Nhất Ninh nhìn theo bóng dáng sư phụ, khẽ lắc đầu…

Bồng Lai đảo, hãy nén bi thương!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK