Mục lục
Chăm Dược Viên Cầu Trường Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó hắn lại giải thích: "Túi trữ vật bị hạn chế bởi tài liệu, khiến cho bản thân nó không ổn định, độ bền không tốt, khi chiến đấu cần phân tâm bảo vệ, bằng không nếu để công kích đánh trúng nó, rất dễ xảy ra tình trạng vật phẩm bên trong tung tóe đầy ra đất..."

Trong đầu Giang Nhất Ninh lập tức xuất hiện ảo giác ký ức đã từng nhìn thấy ở Lam Tinh ‘một đao 999, trang bị bạo đầy đất! ’.

Quả nhiên có một vị sư huynh đồng hành, kinh nghiệm lão đạo (kinh nghiệm đầy mình)!

Đồng thời, Giang Nhất Ninh lại nhớ ghi cho sư tôn nhà mình một mục công huân chói lọi.

Nhưng hắn vẫn không quên hỏi Lâm Không sư huynh một câu: "Nói xem, vì sao trên người ngươi lại mang theo nhìn nhẫn vàng như vậy..."

Lại nói, gia nghiệp thế tục của Lâm Không được đặt ở Sơn châu!

Nơi đó cách Thủy Thọ thành hơn 300 dặm, cũng may phương hướng có chút thay đổi, cho nên nơi này vẫn nằm trong phạm vi 500 dặm quanh Thanh Vân!

Hai người ngự kiếm đi thẳng một đường, vượt qua đủ loại khó khăn.

Trên đường mỗi khi bọn họ gặp được thôn xóm, nhất định sẽ dừng lại xem xét một phen, nhưng chẳng có chút thu hoạch nào!

Hắc Sơn thôn!

Đây đã là thôn xóm nhỏ thứ tám mà cả hai gặp được dọc theo một đường này rồi.

Hắc Sơn thôn nằm bên trong núi lớn, chỉ có một con đường nhỏ đầy bụi gai đi thông ra bên ngoài, tiểu trấn gần nhất cũng cách nơi đây hơn 50 dặm!

Trong thôn chỉ có chừng tám, chín hộ gia đình.

Lúc ấy có một tiểu nữ oa đang nằm lên cỏ chơi đùa.

Hai người Giang Nhất Ninh ngự kiếm xuống, lập tức khiến nàng cả kinh đứng lên.

"Mẫu thân, mẫu thân, có Tiên Nhân!"

"Đại bá, tiểu thúc, ta vừa nhìn thấy Tiên Nhân bay trên trời!"

Hai người Giang Nhất Ninh bật cười, chậm rãi đi theo phía sau hài đồng nọ!

Chỉ chốc lát sau, vài vị hán tử, lão nông, lão phụ từ trong thôn nhỏ kia, lập tức vây quanh hai người.

Giang Nhất Ninh trực tiếp ngưng tụ mười đạo kiếm cương, trình diễn một màn xiếc ảo thuật trước mặt đám thôn dân!

Đây là kinh nghiệm hắn đúc kết được trong quá trình tìm đệ tử này. Cứ trực tiếp lộ ra thủ đoạn, bao giờ cũng có hiệu quả cao hơn mở miệng giải thích…

Quả nhiên, lão đầu tóc bạc đã dẫn đầu phù phù quỳ xuống: "Tiên Nhân, thật sự là Tiên Nhân!"

Một màn này khiến cho những người khác kinh sợ, đều quỳ xuống!

Giang Nhất Ninh nhẹ nhàng dùng một luồng chân khí nâng mọi người lên!

Lão nhân cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hai người, chỉ run rẩy run rẩy nói: "Tiểu nông xin hỏi Tiên Nhân đại giá tới đây, là có gì cần làm sao? Chỉ sợ chúng tiểu nông chiêu đãi không chu toàn..."

Giang Nhất Ninh cười nói: "Lão nhân gia, đừng kinh hoảng, vừa rồi trên đường ngang qua đây, ta đã thấy tiểu nữ oa nọ, nên muốn khảo nghiệm xem nàng có tiên duyên hay không..."

Lão nhân nghe nói vậy, bờ môi cũng bắt đầu run rẩy, lập tức cất giọng đầy kích động, liên tiếp nói ra ba tiếng “Tốt”!

"Hai vị Tiên Nhân, mời qua bên này!"

"Đại bá của nàng, nhanh về gọi phụ thân của nàng trở về..."

Cứ như vậy, hai người Giang Nhất Ninh như chúng tinh củng nguyệt (mặt trăng được cái vì sao vây quanh), đi đến trước cửa sân nhà nữ đồng.

Xuyên thấu qua cửa sân, lại phát hiện cửa bên trong bị người đóng chặt!

Lão nhân vội vàng hô: "Nương của oa nhi, nương của oa nhi, nhanh mở cửa, có Tiên Nhân..."

Lão gọi hai tiếng vẫn không thấy ai phản ứng, chuẩn bị tiến vào gõ cửa, bỗng nhiên bị Lâm Không ngăn lại.

"Lão nhân gia, người cứ ở bên ngoài chờ đợi, để chúng ta tự mình đi vào!"

"Được được được, là tiểu nông hồ đồ, mời Tiên Nhân!"

Sau đó, Lâm Không cẩn thận ra hiệu, hai người lập tức tiến vào tiểu viện, cũng duỗi tay đóng lại cửa sân!

Giang Nhất Ninh nhỏ giọng nghi hoặc nói: "Âm khí tràn ngập, có quỷ quái?"

"Là nữ oa kia?"

Hắn liên tiếp đặt câu hỏi.

Lâm Không không quá khẳng định, hơi lắc đầu rồi trực tiếp lấy ra bốn thanh mộc kiếm từ trong túi trữ vật ném lên không trung!

Hai thanh bay về phía sau phòng, hai thanh lại bay vòng vào trong viện… Chỉ trong nháy mắt một quầng sáng đã bao vây cả tiểu viện vào bên trong.

"Hiện thân đi!"

Hai người đều có chút cẩn thận, sau khi liếc mắt nhìn nhau một cái, Lâm Không lại quát to: "Nếu không ra, ta đốt phòng ốc này!"

Trong phòng vẫn không một động tĩnh...

Lâm Không vỗ túi trữ vật, ba thanh pháp bảo phi kiếm bay ra, lơ lửng ở trước mặt.

"Vào xem!"

Giang Nhất Ninh hơi chần chờ, sau đó cũng nhanh chóng ngưng tụ kiếm cương, thuận tiện còn nắm 【 Tật Phong Kiếm Phù 】, 【 Huyền Thuẫn Kiếm Phù 】ở trong lòng bàn tay.

Lâm Không thấy vậy, mở miệng nói: "Không cần lo lắng, hẳn là quỷ quái này không có thành tựu gì!"

Hắn nói xong, lập tức làm đầu tàu gương mẫu, đẩy cửa phòng...

Giang Nhất Ninh cảm thấy một luồng khí tức âm lãnh đập thẳng vào mặt, trong phòng ẩn chứa một loại cảm giác tối tăm ú ám đến khó hiểu!

Hai người vừa bước vào bên trong.

"Lạc nhân ~~"

Cánh cửa phía sau tự động đóng lại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK